Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.
Văn Nhân Ý nhìn Diệp Huyên rời đi với nét mặt phức tạp.
…
Diệp Huyên vừa đi ra khỏi đại điện, Tiêu Lan kia đã xuất hiện trước mặt hắn.
Tiêu Lan cất giọng nặng nề: “Diệp công tử, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Chuyện gì?”
Nét mặt Tiêu Lan rất nặng nề: “Cường giả của Tông tộc đến!”
Diệp Huyên thoáng sửng sốt, sau đó nói: “Cường giả của Tông tốc đến?”
Tiêu Lan gật đầu: “Người đến không có ý tốt!”
Người đến không có ý tốt!
Nét mặt Diệp Huyên trở nên hơi kỳ lạ, chẳng lẽ Tông Bạch xảy ra chuyện gì sao?
Lúc này, trên bầu trời của Tiên Bảo Thành xuất hiện mười mấy uy áp đáng sợ.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, phía chân trời có một người đàn ông xé không gian đi ra.
Diệp Huyên biết người đó, chính là thất thiếu gia kia!
Thất thiếu gia nhìn Diệp Huyên, khẽ mỉm cười: “Diệp công tử, lại gặp nhau rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Thì ra là Thất thiếu gia!”
Thất thiếu gia nhìn xung quanh, sau đó cười nói: “Chắc chắn Diệp công tử đang tò mò vì sao tỷ tỷ của ta không đến, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Thất thiếu gia cười nói: “Nàng đã bị nhốt lại, không thể đến đây nữa!”
Bị nhốt lại!
Diệp Huyên nhíu mày: “Tông tộc của ngươi nhốt nàng lại?”
Thất thiếu gia gật đầu: “Đúng thế!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Thất thiếu gia lắc đầu: “Sau khi trở về tộc, nàng cứ cầu xin chúng ta đừng nhằm vào ngươi nữa, cũng lập tức dừng việc nhằm vào Tiên Bảo Các…”
Nói đến đây, gã ta khẽ thở dài: “Đúng là nữ nhân, tóc dài, kiến thức ngắn!”
Diệp Huyên: “…”
Thất thiếu gia cười nói: “Diệp công tử, thật ra với cá nhân ta, ta thấy ngươi rất đáng khen, nhưng…”
Gã ta khẽ lắc đầu: “Nhưng hôm nay ngươi nhất định phải chết! Diệp huynh, ra đi thanh thản!”
Dứt lời, gã ta vung tay phải.