Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9671




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên liếc người kia một cái, hỏi: “Các ông có biết người này bị nhốt vì lý do gì không?"  

Dã Tiên vừa mở miệng thì Tư Mã đã tức tối quát lên: “Vì thằng chó mê gái này ngủ với người ta rồi không chịu trách nhiệm, bị người trả thù! "Rút chim vô tình" chính là nói mấy thằng như gã đó!"  

Mọi người: “...”  

Dã Tiên nhìn người kia, nói: “Chuyện tình cảm vốn phức tạp, không thể nói ai đúng ai sai được”.  

Ông ta lắc đầu: “Không biết được toàn bộ, cũng không nên đánh giá”.  

Diệp Huyên nhìn Dã Tiên, thầm cảm thán người có học thức quả nhiên khác biệt, sau đó liếc sang Tư Mã. Chỉ nghe Tư Mã lạnh lùng phán: “Rút chim vô tình là rút chim vô tình!"  

Diệp Huyên: “...”  

Dã Tiên lắc đầu, không thèm so đo nữa.  

Thấy Diệp Huyên chậm rãi đi về phía người đàn ông kia, Dã Tiên chần chừ mở miệng: “Diệp công tử, ta biết một ít chuyện”.  

Diệp Huyên ngoái lại, nghe ông ta nói: “Người này là một vị Trạng nguyên ở nhân gian”.  

Diệp Huyên nhíu mày: “Trạng nguyên?"  

Dã Tiên gật đầu: “Những thứ khác thì ta không rõ”.  

Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.  

Sau đó bước tới.  

Dã Tiên nhìn hắn một cái rồi quay sang hỏi Tông Bạch: “Cô nương, Diệp công tử này có lai lịch gì?"  

Tông Bạch nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: “Không biết”.  

Nàng ta cũng rất tò mò về lai lịch thật sự của người này.  

Tư Mã bỗng nói: “Mặc kệ lai lịch ra sao, nhưng đảm bảo rất mạnh, không thì đã chẳng dám làm màu như vậy”.  

Mọi người: “...”  

Diệp Huyên đi đến, thấy người đàn ông kia khép hờ mắt nhưng vẫn có hơi thở tản ra, hiển nhiên là còn sống.  

Hắn quan sát một hồi rồi hỏi: “Có thể nói chuyện chút không?"  

Người đàn ông chậm rãi mở mắt: “Nói việc gì?"  

Diệp Huyên ngồi xếp bằng xuống, cười nói: “Về nhân sinh”.  

Người đàn ông lắc đầu: “Ta không có hứng thú”.  

Diệp Huyên: “Vậy thì về văn học”.  

Người đàn ông nghe vậy thì ngẩng đầu: “Ngươi cũng thích đọc sách?"  

Diệp Huyên gật đầu: “Ta tên Diệp Huyên, là Viện trưởng thư viện Quan Huyên”.  

Người đàn ông im lặng một hồi rồi nói: “Mộc Văn”.  

Diệp Huyên: “Văn huynh, ta vừa quan sát thấy huynh không có khí tức của người tu luyện đúng không?"  

Mộc Văn gật đầu.  

Diệp Huyên: “Nhưng huynh lại sống lâu như vậy là nhờ có một thứ sức mạnh bí ẩn trong người. Chủ nhân của nó muốn huynh phải sống để chịu hành hạ, đúng không?"  

Mộc Văn thì thào: “Ta đáng bị như vậy”.  

Diệp Huyên nhìn vào mắt gã: “Huynh cho rằng cả tòa thành này cũng đáng bị vậy?"  

Mộc Văn nhìn hắn: “Ngươi đến đây vì họ”.  

Diệp Huyên gật đầu.  

Mộc Văn thì thầm: “Xin lỗi. Ta từng xin nàng tha cho họ, nhưng...”