965: Thế Giới Này Chính Là Tàn Khốc Như Vậy!
Diệp Huyên cười nói: "Cô có thể thử xem, thật đó".
Người phụ nữ xinh đẹp trầm mặc chốc lát, đúng lúc này, tay phải nàng ta khẽ run lên, một khắc sau, nàng ta lại vội vàng cười nói: "Các hạ nói gì thế, thương hội Thái Nguyên chúng ta chưa bao giờ làm chuyện thất đức như vậy! Các hạ nói mười triệu một thanh, vậy thì mười triệu".
Nói xong, nàng ta vung tay phải lên, một hộp kiếm dài xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên mở ra xem, trong hộp có ba thanh kiếm!
Toàn bộ đều là bậc Thánh!
Diệp Huyên gật đầu, sau đó búng tay một cái, một chiếc nhẫn chứa đồ có ba mươi triệu Tử Nguyên Tinh bay đến trước mặt người phụ nữ xinh đẹp!
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn lướt qua, sau đó cất nhẫn chứa đồ đi, cười bảo: "Nếu các hạ không gấp, có thể chờ thêm hai canh giờ nữa, chúng ta sẽ điều hàng đến ngay".
Diệp Huyên gật đầu: "Được! Sau hai canh giờ ta sẽ trở lại".
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Ở trong phòng bao, sau khi người phụ nữ xinh đẹp thấy Diệp Huyên rời đi thì khẽ trầm giọng nói: "Không tra được lai lịch người này à?"
Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối: "Không có".
Người phụ nữ xinh đẹp cau mày lại, lúc này, giọng nói kia lại vang lên: "Người này không đơn giản, chưa thể ra tay được!"
Người phụ nữ xinh đẹp trầm mặc một lát, sau đó nói: "Trên người người này ngoại trừ ba thanh kiếm bậc Thánh, còn có ít nhất hai mươi triệu Tử Nguyên Tinh, đáng để mạo hiểm!"
Giọng nói kia đáp lại: "Nếu đụng phải kẻ khó xơi..."
Người phụ nữ xinh đẹp cười khẩy: "Hai Thánh Cảnh liên thủ mà không giết được hắn?"
Giọng nói kia im lặng chốc lát rồi nói: "Được, vậy thì thử xem!"
Người phụ nữ xinh đẹp nói: "Được, trước hết các ngươi cứ ẩn mình trong bóng tối đi, sau đó chờ hắn đến, ta sẽ..."
Đúng lúc này, giọng nói của người phụ nữ xinh đẹp nọ im bặt, nàng ta trợn tròn hai mắt, trong đôi mắt chứa đầy tia khiếp sợ, bởi vì cuống họng nàng ta chẳng biết từ lúc nào đã nứt ra, máu tươi bắn tung tóe!
Lúc này, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt người phụ nữ xinh đẹp nọ, người phụ nữ xinh đẹp kia sợ hãi nhìn chằm chằm người áo đen: "Cứu..."
Người áo đen liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp, rồi lắc đầu: "Linh hồn ngươi đã mờ đi rồi...!Không thể cứu".
Cứ thế, người phụ nữ xinh đẹp ngã xuống, đến lúc chết trong mắt nàng ta cũng tràn đầy tuyệt vọng và không cam lòng.
Nàng ta không ngờ mình lại bị người khác gi3t chết một cách im hơi lặng tiếng như thế!
Là ai?
Lúc sắp chết, nàng ta nghĩ đến tên mặc trường bào đen khi nãy...!
Trong gian phòng, người áo đen liếc nhìn bốn phía, giọng nói cực kỳ đề phòng: "Các hạ, việc này là do thương hội Thái Nguyên chúng ta không đúng, kính xin các hạ rộng lòng tha thứ!"
Xung quang không có tiếng động gì, người áo đen trầm giọng nói: "Kính xin các hạ ra mặt một lần!"
Vẫn không có động tĩnh!
Người áo đen thấp giọng thở dài, gã biết, có lẽ đối phương đã đi rồi, như nghĩ đến điều gì, gã nhìn vào tay người phụ nữ xinh đẹp kia, bấy giờ, chiếc nhẫn chứa đồ trong tay nàng ta đã biến mất.
Lúc trước hắn đã cảm giác được ý đồ xấu xa của người phụ nữ xinh đẹp kia rồi, hắn chọn cách rời đi rồi dùng khí hỗn độn để ẩn mình trở lại, lúc đi vào trong gian phòng, quả như hắn dự liệu, đối phương muốn xơi tái hắn!
.
Một lát sau, hắn đứng dậy rời đi.
Lần này, hắn rời khỏi Vị Ương Thành mà không đến tìm Đế Khuyển và Độc Cô Huyên, hiện tại việc cấp bách của hắn là nâng cao thực lực.
Mà Độc Cô Huyên có Đế Khuyển bảo vệ ở trong tối, chắc chắn sẽ được an toàn!
Trong dãy núi mênh mông, Diệp Huyên tìm một hang động an tĩnh, hang động này nằm sâu trong núi lớn, thêm vào hắn che giấu hơi thở của mình, người ngoài căn bản không thể tìm ra được hắn!
Trong hang động, Diệp Huyên tiến vào tháp Giới Ngục, nếu hắn tùy tiện thả hơi thở ra ngay trong hang động này thì có lẽ sẽ gây nên chấn động không nhỏ.
Phải biết, bây giờ hắn có rất nhiều phiền toái.
Trong tháp Giới Ngục, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay phải hắn vung lên, ba thanh kiếm bậc Thánh xuất hiện trước mặt hắn, hắn hiện lấy kiếm Tiên Linh làm đan điền, mà bây giờ kiếm Tiên Linh tất nhiên đã không còn đủ nữa!
Bởi vậy, hắn quyết định dùng kiếm Trấn Hồn làm đan điền!
Diệp Huyên vung tay phải lên, kiếm Trấn Hồn xuất hiện ở trước mặt hắn.
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiểu Hồn, ngươi có bằng lòng trở thành đan điền của ta không?"
Tuy hắn là chủ nhân trên danh nghĩa của Tiểu Hồn, nhưng hắn biết, Tiểu Hồn này thật ra là một người vô cùng có chủ kiến, việc này nhất định phải thương lượng với nàng ấy trước.
Tiểu Hồn trầm mặc một lát, rồi hỏi: "Sẽ không có hạn chế gì chứ?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Không có hạn chế gì cả!"
Tiểu Hồn đáp: "Vậy thì không thành vấn đề!"
Diệp Huyên cười nói: "Ngươi phối hợp với ta nhé!"
Nếu Tiểu Hồn không phối hợp với hắn, hắn căn bản không dám để Tiểu Hồn làm đan điền của mình, bởi vì cấp bậc của Tiểu Hồn rất cao, rất dễ xảy ra chuyện.
Tiểu Hồn nói: "Được thôi Tiểu chủ!"
Diệp Huyên gật gật đầu, sau đó cầm lấy kiếm Trấn Hồn đâm vào trong bụng mình, chẳng mấy chốc, thân thể Diệp Huyên lập tức run lên bần bật...
"Gay rồi!"
Sắc mặt Diệp Huyên biến đổi, bởi vì hắn phát hiện, cấp bậc kiếm Trấn Hồn quá cao, thân thể hắn có chút không chịu đựng nổi!
Diệp Huyên vội vã triển khai Vô Địch Kim Thân!
Sau khi sử dụng Vô Địch Kim Thân thì thân thể hắn mới dần dần bình phục lại.
Cứ như vậy, thời gian từng chút trôi qua...
Tiểu Hồn im lặng một lát rồi nói: "Không có, chỉ là có nhiều liên hệ vi diệu hơn với Tiểu chủ một chút thôi, thậm chí có thể cảm nhận được biến hóa cảm xúc của Tiểu chủ".
Diệp Huyên cười nói: "Ngươi không ngại chứ?"
Tiểu Hồn đáp: "Không ngại, Tiểu chủ trở nên mạnh mẽ, đối với ta cũng có lợi ích rất lớn".
Diệp Huyên gật đầu: "Như vậy cũng tốt!"
967: Bây Giờ Có Tác Dụng Nhiều Là Được Rồi!"
Nói xong, hắn nhìn mấy thanh kiếm bậc Thánh trước mặt, không hề do dự nữa, hắn lập tức cầm một thanh lên đâm vào bụng, chẳng mấy chốc, một luồng năng lượng tinh khiết cuồn cuộn lan ra trong cơ thể hắn như thủy triều dâng.
Những năng lượng này bị cơ thể hắn hấp thu một nửa, một nửa còn lại là kiếm Trấn Hồn hấp thu!
Lúc này, Tiểu Hồn có chút hưng phấn nói: "Tiểu chủ, người hấp thụ kiếm này, ta cũng có thể hấp thụ theo ư?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng!"
Tiểu Hồn nói: "Vậy đây là chuyện tốt rồi, cứ thế, ta với Tiểu chủ có thể cùng nhau mạnh lên!"
Diệp Huyên hỏi: "Kiếm này giúp ngươi mạnh lên nhiều không?"
Tiểu Hồn đáp: "Với ta hiện tại thì rất nhiều, nhưng mà, nếu sau khi ta khôi phục lại thời kì đỉnh cao, những kiếm này sẽ không có quá nhiều lợi ích với ta nữa!"
Diệp Huyên cười nói: "Bây giờ có tác dụng nhiều là được rồi!"
Tiểu Hồn nói: "Tiểu chủ, người có thể tìm thêm vài thanh nữa để hấp thụ đấy!"
Diệp Huyên lắc đầu cười khổ, xem ra Tiểu Hồn này đã nếm được mật ngọt rồi! Cũng đúng thôi, hấp thụ kiếm bậc Thánh, không chỉ có nhiều chỗ tốt với hắn, mà Tiểu Hồn này cũng sẽ được hỗ trợ rất nhiều! Nếu không thì Tiểu Hồn đã không hưng phấn như vậy!
Diệp Huyên tiếp tục tiêu hóa năng lượng trong cơ thể mình...
Ngày hôm sau, Diệp Huyên lại cầm một thanh kiếm bậc Thánh đâm vào bụng mình, sau đó điên cuồng hấp thụ.
Theo dòng năng lượng bị hắn hấp thụ vào, cơ thể hắn dần dần có sự thay đổi, cùng lúc đó, hơi thở của hắn đã dần trở nên mạnh mẽ, gần như sắp đột phá lên nữa!
Nhận ra được điều này, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, vội vàng ngăn luồng khí tức đang chảy trong người mình lại!
Một lát sau, Diệp Huyên nằm ngã sõng xuống đất, hắn lau mồ hôi trên trán mình rồi cười khổ: "Người khác đều muốn đột phá lên... Mà bây giờ ta lại điên cuồng áp chế cảnh giới của mình..."
Đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên đi đến, cô bé nói với giọng hoang mang: "Môn, môn, môn đến tầng năm rồi!"
Diệp Huyên mờ mịt: "Môn gì?"
Nói xong, hắn ngồi phất dậy: "Quỷ Môn?"
968: "Vậy Thì Làm Phiền Ngươi!"
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, đúng lúc này...
Ầm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên từ tầng năm...
Toàn bộ tháp Giới Ngục rung lên kịch liệt.
Diệp Huyên: "..."
Nương theo sự rung động kịch liệt của tháp Giới Ngục, chẳng mấy chốc sau, một cánh cửa đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Tiểu Linh Nhi.
Quỷ Môn!
Sau khi Quỷ Môn xuất hiện, nó lập tức trốn vào trong một góc, run lẩy bẩy!
Mà Diệp Huyên phát hiện, trên người nó đã trải rộng khắp các vết nứt.
Bị đánh!
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, không nghi ngờ gì nữa, tầng năm tỉnh rồi!
Một bên, Tiểu Linh Nhi ngẩng đầu lên nhìn một chút, sau đó cô bé theo bản năng nhích lại gần Diệp Huyên, tay nhỏ kéo chặt lấy ống tay áo của Diệp Huyên.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lại: "Tiền bối?"
Không trả lời.
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiền bối, nói chuyện chút nhé?"
Vẫn không đáp lại.
Diệp Huyên thấp giọng thở dài, không cần phải nói, lại là một kẻ không dễ nói chuyện rồi.
Nhưng cũng may, đối phương bây giờ vẫn chưa đi ra, hiển nhiên, một là phong ấn này vẫn chưa vỡ vụn hoàn toàn, hai là thực lực của đối phương vẫn chưa khôi phục lại.
Tất nhiên, cho dù là trường hợp nào, hắn cũng phải mau chóng nâng cao thực lực.
Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Linh Nhi, cười nói: "Đừng sợ".
Tiểu Linh Nhi dúi đầu vào cánh tay Diệp Huyên: "Sợ! Sợ lắm!"
Diệp Huyên cười nói: "Có ta ở đây!"
Tiểu Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: "Nhưng ngươi không đánh lại người ta mà!"
Tiểu Hồn đáp: "Nó cần hồn lực, ta có thể chữa thương giúp nó".
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Vậy thì làm phiền ngươi!"
Nói xong, hắn rời khỏi tháp Giới Ngục.
Tên tầng năm kia hắn tạm thời không muốn để ý nữa!