*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiếm tu?
Diệp Huyên nhìn Thanh Khâu đang cầm kiếm trước mặt mà giống như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Nhóc con Thanh Khâu kia là kiếm tu ư?
Hơn nữa, hắn có thể cảm thấy được bút Đại Đạo đang sợ hãi.
Thanh Khâu cầm kiếm vậy mà lại khiến bút Đại Đạo sợ hãi?
Đúng lúc này, Thanh Khâu bỗng thả bút Đại Đạo ra, liếc nhìn Diệp Huyên rồi vội vàng trả kiếm cho hắn.
Cổ họng Diệp Huyên khẽ lăn, hỏi: "Làm gì vậy?"
Thanh Khâu nhìn Diệp Huyên nghiêm túc đáp: "Ca ca, ta không biết dùng kiếm!"
Á đù?
Diệp Huyên khó có thể tin nhìn Thanh Khâu: "Nhóc con, muội đang đùa ta đó hả? Ban nãy, Táng Kiếm đã phát ra tiếng kiếm ngân... muội lại bảo với ta mình không biết dùng kiếm?"
Thanh Khâu nghiêm túc nói: "Không biết! Bình thường thì ta sẽ không lừa huynh!"
Diệp Huyên nhìn Thanh Khâu không nói gì.
Thanh Khâu vội quay đầu đi, hơi chột dạ nói: "Thực ra, chỉ biết chút chút thôi!"
Diệp Huyên: "..."
Giờ đây, người phụ nữ xinh đẹp đằng xa bỗng run rẩy hỏi: "Rốt cuộc thì ngươi là quái vật gì vậy?"
Lúc này, bà ta đã hoảng sợ thật rồi!
Vốn dĩ, Diệp Huyên cũng đã khiến bà ta kinh ngạc, nhưng lại không ngờ ở đây còn có người k hủng bố hơn cả Diệp Huyên!
Khoảnh khắc Thanh Khâu cầm lấy kiếm ban nãy, bà ta thế mà lại cảm thấy sợ hãi!
Mà bà ta lại chưa từng cảm thấy như vậy bao giờ!
Rốt cuộc thì con nhóc kia là ai?
Giờ phút này, trong lòng người phụ nữ xinh đẹp bỗng dưng hơi lo lắng.
Thanh Khâu ngó người phụ nữ xinh đẹp kia nói: "Ca ca, ta đánh bà ta, còn huynh đánh chín người kia được không?"