*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông lão châm chọc nói: “Như thế nào, không dám?”
Diệp Huyên nhìn về phía Cửu thiếu gia, thấp giọng thở dài: “Cửu thiếu gia, vĩnh biệt!”
Cửu thiếu gia còn muốn nói, lúc này, kiếm quang trong cơ thể gã đột nhiên nổ tung.
Ầm!
Cửu thiếu gia lập tức thần hồn câu diệt, hoàn toàn bị xoá sổ.
Cửu thiếu gia: “...”
Ông lão kia lúc này cũng ngơ ngác!
Giết rồi?
Thật sự giết rồi?
Diệp Huyên nhìn về phía ông lão, nhún vai: “Ông hình như rất kinh ngạc!”
Ông lão giận tím mặt, ông ta tức giận chỉ Diệp Huyên, run giọng nói: “Ngươi có biết nó là ai không?”
Diệp Huyên nói: “Cửu thiếu gia!”
Ông lão cả giận nói: “Còn gì nữa?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết! Hắn cũng không nói với ta!”
Sắc mặt ông lão trắng bệch: “Ta tưởng là ngươi biết...”
Sở dĩ vừa rồi ông ta kiêu ngạo như vậy, là bởi vì ông ta nghĩ rằng Diệp Huyên nhất định biết lai lịch của Cửu thiếu gia, bởi vậy, ông ta có tự tin, ông ta cho rằng Diệp Huyên tuyệt đối không dám giết Cửu thiếu gia!
Nhưng mà ông ta thật không ngờ, Diệp Huyên thế nhưng lại không biết!
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Các ngươi có lai lịch gì? Có chút tò mò!”
Ông lão rống giận: “Thằng nhãi ranh, ngươi dám giết người của gia tộc ta, sao ngươi dám!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ta không biết gia tộc của các ngươi! Ta cho tới bây giờ cũng từng nghe qua! Rất lợi hại sao? Nếu các ngươi lợi hại, các ngươi phải nói chứ! Các ngươi không nói, ta làm sao biết các ngươi lợi hại?”
Ông lão tức đến mắt như muốn lồi ra: “Gia tộc của ta ngươi cũng không biết... Ngươi...”
Diệp Huyên đột nhiên nhìn phía sau ông lão, kinh hãi: “Wow, đó là cái gì? Đang bay!”
Ông lão nhíu mày, theo bản năng quay đầu, mà trong nháy mắt ông ta quay đầu kia, sắc mặt ông ta nhanh chóng thay đổi rõ rệt, ông ta quay đầu, một đạo kiếm quang chém đến trước mặt.
Uỳnh!
Trong phút chốc, ông lão bị chém cho liên tục lùi về sau, mà trong quá trình ông ta lùi lại, gần nghìn kiếm quang một đạo liên tiếp chém tới.
Ầm ầm vang!