Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9574




Nói tới đây, trong mắt gã lóe lên ánh nhìn tham lam.  

Diệp Huyên lại đột nhiên vung bút lần nữa.  

Tiếp tục là một nét bút bay vụt ra!  

Cửu thiếu gia ở đằng xa khẽ đẩy quạt về phía trước.  

Ầm ầm!  

Cây quạt của Cửu thiếu gia vừa mới chạm vào nét bút kia thì đã bị đánh bay đến tận mấy vạn trượng.  

Mà lúc gã vừa đứng vững được thì lại có một nhát kiếm chém tới.  

Cửu thiếu gia khẽ híp mắt, đột nhiên phẩy mở cây quạt trong tay, một ánh sáng trắng bay vụt ra ngoài.  

Uỳnh!  

Cửu thiếu gia lùi nhanh lại một lần nữa!  

Đến lúc Diệp Huyên muốn xuất chiêu thêm thì Cửu thiếu gia ở đằng xa bỗng nhiên mở lòng bàn tay, tiếp đó, một cái túi bay vụt tới chân trời, sau đó hướng miệng túi về phía Diệp Huyên.  

Ầm!  

Cơn gió mạnh khủng khiếp đột nhiên cuồn cuộn, tuôn ào ào về phía Diệp Huyên.  

Những nơi gió lướt qua, không gian cứ thế bị xóa bỏ, nhìn vô cùng khủng khiếp.  

Ở nơi xa, Diệp Huyên nhíu mày, khẽ mở lòng bàn tay ra, Táng Kiếm đột nhiên chém ra, kiếm quang màu đỏ như máu bay đi vùn vụt.  

Kiếm quang lướt qua đâu thì tất thảy mọi thứ ở đó đều bị quét sạch.  

Đùng!  

Táng Kiếm mang theo huyết quang cứ thế chặn lại được trận gió cuồn cuộn đáng sợ kia.  

Mà lúc này, Cửu thiếu gia ở đằng xa đột nhiên mở lòng bàn tay, bên trên tay gã liền xuất hiện một mâm tròn cực lớn màu sắc rực rỡ, viền xung quanh nó sắc bén hệt như lưỡi dao. Vào lúc Cửu thiếu gia điều khiển mâm tròn, nó đột nhiên rung lên bần bật, sau đó biến thành một luồng sáng trắng lao đi vun vút.  

Rẹttttt!  

Âm thanh xé rách bén nhọn đột nhiên vang vọng khắp mấy chục vũ trụ tinh vực, khiến vô số người cảm thấy khiếp sợ.  

Ở nơi xa, Diệp Huyên nhìn mâm tròn lao vun vút về phía mình, hàng lông mày khẽ nhíu, hắn liền nhìn về phía Táng Kiếm. Lúc này Táng Kiếm đã bị trận gió kia cuốn lấy, mà hắn lại đã thi triển bút Đại đạo hai lần rồi, nếu còn tiếp tục sử dụng thì sẽ hao tổn rất nhiều sức lực.  

Không đắn đo quá nhiều, Diệp Huyên đột nhiên bước lên một bước, tiếp đó, hơn nghìn mũi kiếm được ngưng tụ từ kiếm ý liền tuôn trào ra từ trong cơ thể hắn, nhưng chỉ lát sau, cả nghìn thanh kiếm kia liền hợp lại thành một thanh duy nhất.  

Diệp Huyên giơ tay nắm chặt lấy thanh kiếm đó, đâm thẳng về phía trước.  

Ầm!  

Kiếm của Diệp Huyên đâm thẳng vào mâm tròn kia, cả hai đồng thời rung mạnh, tiếp sau đó, mâm tròn bắt đầu vỡ ra từng chút, mà kiếm của Diệp Huyên chẳng những không hề bị sứt mẻ mà lại càng lúc càng mạnh hơn.  

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên dồn sức vào tay phải, một luồng sức mạnh khủng khiếp ào ra từ trong đó.  

Ầm uỳnh!  

Mâm tròn lập tức vỡ tung, sau đó biến mất.