*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả người từ trên xuống dưới chỉ còn lại mười triệu Trụ Mạch, mười triệu thì có thể làm gì?
Làm thế nào?
Diệp Huyên đành chịu.
Hắn nhất định lấy được Trụ Mạch!
Hơn nữa, hắn biết, ngày tháng sau này, chuyện cần dùng đến Trụ Mạch càng ngày càng nhiều, chỉ một chút tiền chắc chắn không giải quyết được gì.
Hiện tại, thư viện vẫn chưa hoàn toàn đi vào quỹ đạo, vì vậy, tạm thời thư viện chưa thể có lợi nhuận chỉ trong thời gian ngắn, thời gian này buộc phải có hắn hỗ trợ, nếu không, thư viện phát triển sẽ bị hạn chế.
Tiền!
Diệp Huyên nhìn nhẫn chứa đồ trong tay, chìm vào im lặng.
Hai trăm triệu!
Hai trăm triệu Trụ Mạch lúc trước, chẳng bao lâu đã cạn rồi.
Hơn nữa, nếu bản thân muốn bồi dưỡng Cổ Thần Cảnh và Thượng Cổ Thần Cảnh, thì còn cần rất rất nhiều Trụ Mạch.
Mà hiện tại, hắn muốn tu luyện thì cũng chẳng có cách nào, bởi vì với loại kiếm kỹ mà hắn tu luyện, một lần luyện cũng phải tiêu tốn rất nhiều. Không có tiền, hắn cũng phá được vũ trụ hiện hữu mà chạy ra được…
Xấu hổ!
Kiếm tiền!
Diệp Huyên thấp giọng thở dài, hắn nhất định phải ra ngoài kiếm tiền!
Bán Bộ luật Thần Đạo?
Hắn cũng từng nghĩ đến, nhưng, hắn cảm thấy, nếu lấy sách mà Tần Quan tặng đem đi bán, thực sự cũng không tốt lắm.
Nhưng mà, có thể đổi cách khác!
Ví dụ như đi giảng dạy!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên chợt nhếch miệng.
Nếu bản thân hắn đi giảng dạy, truyền bá Bộ luật Thần Đạo, vậy thì ý nghĩa khác hoàn toàn rồi!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đứng dậy, đang muốn rời đi thì lúc này, một học sinh đến trước mặt Diệp Huyên, khẽ thi lễ: “Viện trưởng, Tiên Cổ Yêu cô nương từ Tiên Cổ Thành đến thăm hỏi!”
Tiên Cổ Yêu!
Diệp Huyên chợt ngây người, sau đó vội nói: “Mau mời vào!”
Học sinh khẽ thi lễ, đang định lui đi thì lúc này, Diệp Huyên bỗng nói: “Thôi không cần! Để tự ta đi!”
Nói xong, hắn đã biến mất tại chỗ.
Trước cửa thư viện Quan Huyên.
Diệp Huyên nhìn thấy Tiên Cổ Yêu, hôm nay Tiên Cổ Yêu mặc