Chỗ dựa?
Lời này của người đàn ông áo xanh khiến Diệp Huyên thoáng ngẩn ra trước khi nhoẻn cười nói: “Cảm ơn cha”.
Người đàn ông áo xanh bật cười: “Cha con với nhau, ơn nghĩa cái gì?"
Đoạn y nhìn khắp bốn phía, nói: “Ta phải đi rồi”.
Diệp Huyên tò mò hỏi: “Cha và đại ca bây giờ đang ở đâu?"
Người đàn ông áo xanh suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Ở một nơi rất xa mà con không thể đến được với thực lực hiện nay. Nhưng ta tin không qua bao lâu nữa, con sẽ có thể”.
Y vươn tay, gọi một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện.
Hình dạng của nó có phần kỳ lạ, trông như một thanh kiếm đỏ rực màu máu.
Y đưa nó cho Diệp Huyên: “Cho con này”.
Diệp Huyên nhận lấy, tò mò hỏi: “Đây là gì ạ?"
Người đàn ông áo xanh cười: “Một tín vật có thể dùng về sau”.
Phân thân của y mờ dần theo câu nói.
Diệp Huyên hỏi: “Cha phải đi ngay sao?"
Người đàn ông áo xanh gật đầu, rồi như nghĩ đến gì đó mà gọi thanh kiếm trước kia tặng cho hắn ra, cười nói: “Xem ra con còn chưa phát hiện điều đặc biệt của thanh kiếm này. À không, đúng hơn là con bây giờ căn bản không cần dùng đến ngoại vật nữa, cơ mà cũng không nhất thiết mặc kệ”.
Y chập hai ngón tay lại, búng nhẹ vào thân kiếm.
Choeng!
Kiếm chấn động kịch liệt trước khi một luồng kiếm quang kinh khủng nổ ra.
Người đàn ông áo xanh nói với Diệp Huyên: “Máu”.
Diệp Huyên ngẩn ra, sau đó cong ngón tay, để một giọt máu tươi bay về phía kiếm.
Hai thứ vừa tiếp xúc với nhau, thanh kiếm như sống dậy mà ngân lên tiếng kiếm minh kinh khủng trước khi trở thành một thanh huyết kiếm.
Diệp Huyên kinh ngạc: “Đây là...”
Người đàn ông áo xanh cười: “Táng Kiếm. Nó từng tàn sát vô vàn sinh linh trước khi bị ta phong ấn lại. Ta vốn tưởng con sẽ có thể kích hoạt nó, không ngờ con dạo này lại vùi đầu vào học tập, tâm tính thay đổi, nó cũng không có cảm xúc gì với con...”
Y lắc đầu cười.
Diệp Huyên nhìn thanh kiếm trong tay cha, cũng lắc đầu cười. Không ngờ một thứ thoạt nhìn tầm thường đến vậy lại từng sát hại vô số sinh linh.
Người đàn ông áo xanh đưa nó cho hắn: “Ta vẫn phong ấn một phần năng lực của nó, sau này có muốn giải trừ hay không đều dựa vào con. Trước đây ta sợ con không kiểm soát được nó nên mới không giải trừ, nhưng tâm tính con hiện nay đã tiến bộ rất nhiều, có lẽ sẽ không gặp khó khăn gì với nó”.
Diệp Huyên chớp mắt: “Nó mạnh không cha?"
Người đàn ông áo xanh cười: “Dùng nó sau khi khởi động Huyết Mạch Chi Lực, con sẽ bất ngờ đấy”.
Diệp Huyên: “Được”.
Hắn đưa tay nhận lấy Táng Kiếm. Vừa tiếp xúc đến nó, thân thể Diệp Huyên bỗng run lên, một vùng biển máu vô tận xuất hiện trong đầu, đi kèm là hàng loạt sát ý và lệ khí khủng khiếp tràn vào óc.