*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông áo xanh trước mắt này giết Cổ Thần Cảnh như giết gà, sao ông ta có thể phản kháng?
Huyền Thiên do dự một lúc rồi nói: "Ta đầu hàng được không?"
Rốt cuộc ông ta vẫn chọn cách chịu thua.
Chống lại chỉ có nước chết.
Bây giờ ông ta vẫn chưa muốn chết, nếu còn đầu hàng được thì tức là vẫn còn hi vọng được sống!
Người đàn ông áo xanh khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, cười bảo: "Con quyết định đi".
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi đáp: "Huyền Thiên, ông muốn sống à?"
Lúc này Huyền Thiên thi lễ vô cùng cung kính: "Kính xin Diệp thiếu tha cho tại hạ một mạng!"
Tôn nghiêm?
Cốt khí?
Sống thì mới có mấy thứ đó được.
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi bảo: "Tha cho ông một mạng thì ta được lợi gì?"
Huyền Thiên ngây cả người, một khắc sau, ông ta vội nói: "Diệp thiếu chờ một chút!"
Nói rồi, ông ta lấy một lá bùa truyền âm ra bốp nát, không bao lâu sau, một ông lão Cổ Thần Cảnh xuất hiện, lão vội vàng lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra đưa cho Huyền Thiên.
Huyền Thiên nhận chiếc nhẫn kia, sau đó lại tự lấy một chiếc nhẫn chứa đồ khác trong người ra, rồi cung kính dâng cả hai lên trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên liếc nhìn nhẫn chứa đồ kia, trong nhẫn có đến tám mươi triệu Trụ Mạch!
Ngoài ra còn có một vài thần vật khác!
Huyền Thiên cung kính nói: "Diệp thiếu, tất cả của cải của Huyền Thần giới đều ở đây".
Diệp Huyên nhận lấy hai chiếc nhẫn rồi khẽ mỉm cười: "Tốt!"
Huyền Thiên do dự một lúc rồi nói: "Diệp thiếu thật sự sẽ không giết ta?"
Diệp Huyên gật đầu: "Không giết!"
Huyền Thiên không rõ: "Tại sao?"
Diệp Huyên hỏi ngược lại: "Ông hi vọng ta giết ông lắm à?"
Huyền Thiên vội vàng nói: "Tất nhiên là không rồi!"
Nói rồi, y vội vàng cúi gập người: "Đa tạ Diệp thiếu đã tha chết!"
Diệp Huyên liếc mắt nhìn Huyền Thiên, cười cười, hắn không giết Huyền Thiên này tất nhiên là có lí do cả, giữ lại tên này, tương lai sẽ có cơ hội ra vẻ.
Trả thù hả?