950: Mau Thu Hồi Hồn Lực
Nếu không nhờ có Giản Tự Tại, với thực lực của hắn, dù sử dụng tháp Giới Ngục cũng không thể tiêu diệt được nhà họ Cổ.
Vì thế, Diệp Huyên vẫn hiểu rất rõ thực lực của mình.
Mà bây giờ đối đầu với Quỷ Môn này, dù có Đế Khuyển giúp đỡ, nhưng hắn vẫn không dám lơ là.
Diệp Huyên cầm kiếm đi về phía Quỷ Môn xa xa, đúng lúc này, một bóng dáng màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, bóng đen này trông rất kỳ lạ, như một cái bóng vậy.
Bóng đen nói: “Diệp Huyên, sao ngươi có thể tới đây!”, giọng nói vô cùng khó hiểu.
Diệp Huyên chợt cất lời: “Giết!”
Đế Khuyển ngây người, sau đó hỏi: “Không trò chuyện trước à?”
Mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc: “Nói cái gì? Nói về cuộc đời sao?”
Đế Khuyển chớp mắt: “Hình như cũng phải!”
Dứt nói, nó nhảy lên một cái.
Cái bóng đen phía xa giận dữ nói: “Diệp Huyên, ngươi khinh người quá đáng, ngươi…”
Ầm!
Đế Khuyển vừa xông lên, cái bóng đen kia đã lập tức nổ tung!
Đế Khuyển nhíu mày: “Đây không phải bản thể!”
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên thềm đá cao nhất phía xa, lúc này, Tần tôn giả và Dư Thiên đang đứng đó nhìn xuống hắn.
Diệp Huyên cầm kiếm đi lên trên thềm đá.
Đế Khuyển vội đuổi theo!
Diệp Huyên kéo lê kiếm, mỗi một bước hắn đi, thanh kiếm cũng sẽ vẽ ra một đường thật sâu trên thềm đá.
Trên chỗ cao nhất, Dư Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, bây giờ ngươi rời đi thì còn có cơ hội được sống”.
Diệp Huyên nói: “Bọn họ đang kéo dài thời gian, giết!”
Dứt lời, tốc độ của hắn tăng nhanh, gần như chớp mắt một cái đã đi tới trước mặt Dư Thiên và Tần tôn giả, sắc mặt hai người thay đổi, Tần tôn giả đánh một chưởng về phía trước, đánh nứt không gian trước mặt ông ta!
Thanh kiếm của Diệp Huyên còn chưa đến, Đế Khuyển đã đập một vuốt lên lòng bàn tay của Tần tôn giả.
Ần!
Không gian xung quanh bọn họ lập tức nứt ra, Tần tôn giả liên tục lùi về sau, lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trên đầu Tần tôn giả, chém một kiếm xuống!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tần tôn giả thay đổi, ông ta giận dữ gào lên, giơ tay đỡ lấy kiếm của Diệp Huyên.
Một quyền này đấm ra, linh hồn chi lực mạnh mẽ như núi lửa phun trào xuất hiện.
Nhưng Diệp Huyên lại cười châm chọc!
Sau khi linh hồn bị tách ra, linh hồn của ông ta bắt đầu mờ đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
.
Linh hồn của Tần tôn giả ngày càng mờ đi, ông ta biết thời gian của mình không còn nhiều nữa!
Trong chút thời gian cuối cùng này, ông ta quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Lão phu không phải thua ngươi, không phải!”
Nói xong, ông ta hoàn toàn biến mất.
Trên đời đã không còn Tần tôn giả này nữa.
Đương nhiên Diệp Huyên biết Tần tôn giả có ý gì, nếu lúc đầu không có Đế Khuyển quấy nhiễu thì hắn hoàn toàn không thể gi3t chết ông ta.
Có thể nói cái chết của Tần tôn giả có một nửa công lao của Đế Khuyển.
Đương nhiên những chuyện này đều không có ý nghĩa gì với hắn. Vì hắn đến đây không phải để luận võ, mà là để giết người. Hắn sẽ không ngu đến mức đấu tay đôi với đối phương, hắn chỉ sẽ nghĩ cách làm sao để gi3t chết đối phương thôi!
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Dư Thiên ở cách đó không xa, sắc mặt ông ta hoàn toàn thay đổi, lùi đến trước cửa cung điện, nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, Quỷ Môn ta…”
Diệp Huyên đột nhiên biến mất.
Dư Thiên biến sắc, ông ta lùi về sau, sau đi đi lên trên một chút, tấm bùa đỏ như máu trên cung điện đột nhiên bay xuống.
Diệp Huyên ở phía xa khẽ nhíu mày, trong lòng có cảm giác không ổn, lúc này, tấm bùa đỏ kia đột nhiên biến thành một đóm lửa, sau đó, một cái bóng màu đen bay ra từ bên trong.
Sắc mặt Diệp Huyên hoàn toàn thay đổi, hắn giơ kiếm chặn lại.
Ầm!
Sau một tiếng vang trầm đục, Diệp Huyên lùi về dưới thềm đá.
Bóng đen kia lại xông về phía Diệp Huyên một lần nữa, nhưng đúng lúc này, Đế Khuyển đột nhiên xông lên.
Ầm!
Một âm thanh lớn đột nhiên vang vọng, một giây sau, Đế Khuyển lùi về trước mặt Diệp Huyên.
Đối mặt trực diện!
Ầm!
Trên không trung, một người một thú vừa chạm vào nhau đã khiến không gian chấn động, sau đó, cả hai liên tục lùi về sau, nhưng Đế Khuyển lại xông lên một lần nữa.
Rõ ràng nếu so cơ thể, Đế Khuyển vẫn mạnh hơn!
952: Nhất Kiếm Định Hồn!
Nhìn thấy Đế Khuyển chiếm lợi thế, Diệp Huyên yên tâm hơn một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Dư Thiên, ông ta đang muốn nói chuyện, Diệp Huyên giẫm nhẹ chân phải bay lên trên, lúc xuất hiện một lần nữa đã ở trước mặt Dư Thiên.
Rút kiếm!
Chém!
Nhìn thấy Diệp Huyên chém tới, Dư Thiên thay đổi sắc mặt, ông giậm chân phải, đấm ra một quyền.
Ầm!
Quyền kiếm chạm vào nhau, Dư Thiên lập tức lùi nhanh về sau, lùi thẳng vào trong cung điện, mà Diệp Huyên cũng lùi lại khoảng trăm trượng! Nhưng lúc Diệp Huyên lùi lại, một tia kiếm quang màu đen đột nhiên xuất hiện.
Trong điện, cảm nhận được tia kiếm quang này, sắc mặt Dư Thiên hoàn toàn thay đổi, vội vã bay lên trên, nhưng vẫn chậm một chút, một tia kiếm quang xuyên thủng qua bả vai của ông ta.
Kiếm Khí Âm Linh!
Sau khi Dư Thiên dừng lại, ông ta vội nhìn xuống bả vai mình, lúc này, bả vai của ông ta đang nhanh chóng mục nát!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Dư Thiên lập tức trở nên dữ tợn, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên ở cách đó không xa, nhưng Diệp Huyên lại biến mất, Dư Thiên híp mắt, chắp hai tay lại: “Xá!”
Dứt lời, ông ta tách hai tay ra, một hồn thể quỷ mị đột nhiên bay ra từ trong lòng bàn tay của ông ta, một giây sau, một cái miệng to như chậu máu muốn cắn lấy Diệp Huyên.
Diệp Huyên không hề tránh né, còn đâm một chiêu kiếm ra.
Nhất Kiếm Định Hồn!
Hồn thể kia vừa tiếp xúc với chiêu kiếm này đã lập tức hét lên một tiếng, sau đó liên tục lùi về sau, nhưng còn chưa lùi được mấy bước, thân thể của nó đã lập tức mờ đi!
Diệp Huyên quay đầu, Dư Thiên đã biến mất tăm!
Ầm!
Thanh kiếm kia chém đổ đại điện, mà Diệp Huyên vẫn không dừng lại, hắn cầm kiếm bay về phía xa, sau khi hắn xông lên, một vài đệ tử của Quỷ Môn bắt đầu chạy trốn.
Mà Diệp Huyên cũng không định bỏ qua cho những đệ tử này, vô số kiếm khí không ngừng bay trong không trung, chẳng mấy chốc, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Diệp Huyên cầm kiếm xông về phía trước, vẻ mặt hắn vô cùng dữ tợn: “Quỷ môn! Muội muội của ta đâu!”
Chương 953
Nói xong, hắn đột nhiên chém một nhát sang bên phải.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang bay ra, quỷ ảnh cánh đó mười trượng lập tức bị chém nát.
Diệp Huyên nhanh chóng đi tới một nghĩa địa âm u, lúc hắn muốn xông vào, một tiếng hét giận dữ vang lên: “Làm càn! Diệp Huyên, đây là nhà thờ tổ của Quỷ Môn ta, ngươi…”
Diệp Huyên đột nhiên quát lên: “Tổ tông chết tiệt!”
Dứt lời, hắn xông về phía trước, chém xuống một kiếm.
Sắc mặt người nói chuyện hoàn toàn thay đổi, người này đang muốn nói tiếp, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Mau rút lui!”
Nhưng giọng nói này vừa vang lên, Diệp Huyên đã chém một kiếm xuống đầu người đàn ông.
Vụt!
Cơ thể người đàn ông kia lập tức bị chém làm đôi, máu tươi bắn tung tóe!
Diệp Huyên xoay người nhìn về phía đó, Dư Thiên đang đứng ở đó, mà lúc này, ông ta chỉ còn lại nửa người!
Dư Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, ngươi…”
Diệp Huyên chĩa kiếm vào Dư Thiên: “Muội muội của ta đâu?”
Dư Thiên gằn giọng nói: “Diệp Huyên, nếu ngươi còn giết thêm ai nữa, ta nhất định sẽ khiến muội muội ngươi muốn sống không được, muốn chết…”
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xông lên, tốc độ của hắn nhanh đến mức cực hạn, vì hắn đang sử dụng đạo tắc Không Gian!
Vào khoảnh khắc Diệp Huyên xông lên, sắc mặt Dư Thiên hoàn toàn thay đổi, ông ta dứt khoát vứt bỏ thân thể, linh hồn thì rút lui.
Ầm!
Nói đến đây, ông ta không nói tiếp nữa!
Vì Diệp Huyên cách ông ta ngày càng gần!
Dư Thiên không thể bận tâm được gì nữa, lập tức lùi nhanh về sau, ông ta cố hết sức kéo giãn khoảng cách với Diệp Huyên! Bây giờ đương nhiên ông ta không dám giao thủ với Diệp Huyên, nếu giao thủ, ông ta sẽ chết chắc!