Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9471




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đế Trang: “Ngươi cũng không tệ”.  

Diệp Huyên: “Đánh nữa không?"  

Đế Trang đang muốn lên tiếng thì chợt nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên cao, sau đó thu ánh mắt về: “Ta có việc, nửa tháng sau tái chiến”.  

Sau đó rời đi.  

Diệp Huyên gọi với theo: “Đợi đã”.  

Đế Trang dừng bước, xoay người: “Việc gì?"  

Diệp Huyên mỉm cười, đẩy hai bình đan dược đến cho ả ta: “Hai bình này, một bổ hồn phách, một tu thân xác, cô dùng đi”.  

Đế Trang thoáng ngẩn ra: “Cho ta?"  

Diệp Huyên gật đầu.  

Đế Trang: “Vì sao?"  

Diệp Huyên cười: “Lần này chúng ta so tài hữu nghị, đánh đủ thì thôi”.  

Đế Trang im lặng.  

Diệp Huyên lại nói: “Nhưng nếu cô nương thấy không ổn thì không nhận cũng được”.  

Đế Trang liếc hắn: “Ngươi là một kẻ thú vị. Ta khuyên một câu: tránh xa Thần Cổ tộc ra”.  

Ả ta thu hai bình đan dược về rồi rời đi.  

Diệp Huyên nhìn theo, khẽ nói trong lòng: “Nha đầu này về sau chắc sẽ không hạ tử thủ nữa chứ?"  

Nữ Tộc trưởng Thần Cổ tộc bỗng xuất hiện trước mặt, lẳng lặng nhìn hắn.  

Diệp Huyên nhíu mày. Sao người này lần nào cũng vậy?!  

Hắn cười: “Cô cứ nhìn ta mãi không nói là đang muốn tạo áp lực vô hình à? Thế thì cô phải thất vọng rồi”.  

Đã gặp Thanh Nhi và cha rồi thì cường giả cỡ nào cũng không thể gây áp lực cho hắn nữa.  

Tộc trưởng Thần Cổ tộc bình đạm nói: “Ta đã đánh giá thấp ngươi”.  

Diệp Huyên cười: “Cô cho rằng ta sẽ bị ả giết?"  

Tộc trưởng Thần Cổ tộc gật đầu.  

Diệp Huyên chỉ cười một tiếng.  

Tộc trưởng Thần Cổ tộc lại nói: “Ngươi biết chỗ kinh khủng nhất của ả là gì không?"  

Diệp Huyên lắc đầu.  

Tộc trưởng Thần Cổ tộc nhìn hắn: “Đó là ả rất thiện dùng song mâu, nhưng vừa rồi chỉ dùng một thanh”.  

Diệp Huyên thoáng ngẩn ra, đoạn cười: “Cô cho rằng ta cũng dùng toàn lực ư? Ngây thơ”.  

Nói rồi xoay người rời đi.  

Tộc trưởng Thần Cổ tộc nhìn theo, hơi nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.  

...  

Diệp Huyên vừa trở về phòng thì nghe tiếng gõ cửa vang lên.  

Hắn nói: “Vào đi”.  

Cửa mở, một cô gái bước vào.  

Diệp Huyên ngạc nhiên, bởi người này chính là cô gái đến trễ trước đó.  

Nàng ta mặc váy trắng, hai chân thon dài, vóc dáng yêu kiều, tuy không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng xem là đẹp.  

Diệp Huyên: “Có việc gì sao?"  

Cô gái gật đầu, xoay người đóng cửa.  

Diệp Huyên hết hồn.