Đế Trang!
Diệp Huyên đã nhận ra thân phận của đối phương. Hắn không khỏi ngạc nhiên khi thấy ả ta xuất hiện ở đây, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra vì sao.
Rõ ràng là đến đây vì hắn.
Mà cô ả này cũng lớn phết.
Hắn thu tầm mắt đang dính vào nơi nào đó về, mỉm cười nói: “Ta đương nhiên biết rõ mình là ai”.
Đế Trang: “Thật sao?"
Diệp Huyên nghiêm túc gật đầu: “Ta là Kháo Sơn Vương”.
Đế Trang: “Kháo Sơn Vương?"
Diệp Huyên cười: “Hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi”.
Đế Trang nhìn hắn: “Ngươi định đại diện cho Thần Cổ tộc?"
Diệp Huyên gật đầu. Đế Hoang Thần tộc hiển nhiên đã điều tra về hắn nên đến gây phiền cho hắn thôi.
Đế Trang nhìn khắp bốn phía, nói: “Nơi này được trận pháp đặc biệt gia cố, không bằng ngươi ta đánh một trận?"
Diệp Huyên đang muốn mở miệng thì thấy Tộc trưởng Thần Cổ tộc xuất hiện giữa sân, khẽ lắc đầu với hắn.
Hắn mỉm cười: “Đã có người khiêu chiến, sao ta có thể từ chối?"
Đoạn nói với Đế Trang: “Mời”.
Lời vừa dứt, các cường giả Thần Cổ tộc đã cuống quít tản ra bốn phía.
Chớp mắt, khắp đài diễn võ chỉ còn lại Diệp Huyên và Đế Trang.
Nữ Tộc trưởng nói với hắn: “Dùng bút đi, bằng không ngươi chắc chắn sẽ chết”.
Diệp Huyên lại cười: “Không nhọc cô phải lo”.
Nàng ta chỉ liếc hắn một cái rồi rời đi.
Đế Trang nhìn cây bút giắt bên hông hắn: “Bút của ngươi trông tốt như vậy, hẳn là rất lợi hại, ngươi có thể ra tay”.
Diệp Huyên: “Vì sao lại bảo ta đánh trước?"
Đế Trang: “Vì nếu người đánh trước là ta, ngươi sẽ không có cơ hội”.
Diệp Huyên mỉm cười. Cô nàng này không những lớn mà còn phách lối nữa! Không suy nghĩ nhiều, hắn nhắm mắt lại.
Xoẹt!
Kiếm quang lóe lên.
Đế Trang nheo mắt, nâng tay phải lên.
Ầm!
Kiếm quang vỡ vụn, Đế Trang lùi lại trăm trượng, thời không bốn phía vặn vẹo.
Ả vừa dừng lại, đã có tia kiếm quang thứ hai chém tới.
Đế Trang tung cú đấm ra.
Uỳnh!