Hắn gật đầu: “Đi vào rồi nói”.
Sau đó nhấc chân bước vào.
Từ Thiên quẹt mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng đi theo.
Trong phòng, Diệp Huyên ngồi xuống, Từ Thiên khom lưng đứng.
Diệp Huyên nói: “Ông cũng ngồi đi”.
Từ Thiên vội lắc đầu: “Không không, ta đứng được rồi”.
Diệp Huyên cười: “Ta đến đây muốn nhờ ông giúp vài việc”.
Từ Thiên khẽ thi lễ: “Diệp thiếu cứ việc phân phó, chỉ cần trong khả năng, chúng ta sẽ làm hết sức”.
Diệp Huyên: “Cho ta biết về Đế Hoang Thần tộc và Thần Cổ tộc”.
Từ Thiên: “Thần vũ trụ này có ba siêu thế lực, hai cái tên cậu vừa nhắc chính là hai trong ba số đó”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Còn thế lực cuối?"
Từ Thiên mỉm cười: “Chính là Tiên Bảo Các chúng ta”.
Diệp Huyên thoáng ngẩn ra, cười hỏi: “Tiên Bảo Các nơi này nhiều cường giả lắm sao?"
Từ Thiên: “Đúng vậy. Không giấu gì cậu, ta cũng là Bán Thần”.
Bán Thần!
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó lập tức bật dậy: “Ông là Bán Thần?!"
Từ Thiên gật đầu.
Diệp Huyên: “Vậy ông cung kính với ta như thế làm gì? Hay là... ông cũng ngồi xuống đi?"
Từ Thiên cười méo xẹo: “Diệp công tử à, ta tuy là Bán Thần nhưng cũng chẳng là cái đinh gì trước Dương tộc cả”.
Diệp Huyên tò mò: “Ông từng gặp người Dương tộc rồi?"
Từ Thiên gật đầu: “May mắn gặp một lần”.
Diệp Huyên: “Đó là ai?"
Từ Thiên chần chừ một hồi mới đáp: “Kiếm Chủ áo xanh”.
Sắc mặt Diệp Huyên cứng lại.
Không ngờ lại gặp đúng người lợi hại nhất Dương tộc, chẳng trách sao ông ta khúm núm với hắn như vậy.
Hắn lắc đầu cười một tiếng.
Từ Thiên hỏi: “Vì sao Diệp thiếu đến đây?"
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, kể ra ân oán giữa mình và Thần Cổ tộc.
Từ Thiên nghe xong thì nhíu mày: “Nàng ta uy hiếp Diệp thiếu sao?"
Diệp Huyên cười: “Có thể xem là vậy”.
Sắc mặt Từ Thiên lạnh đi: “Người đâu!"
Một ông lão xuất hiện phía sau ông ta.
Từ Thiên sầm mặt: “Từ giờ phút này trở đi, lập tức dừng mọi giao dịch kinh tế với Thần Cổ tộc, Tiên Bảo Các chúng ta rút khỏi Thần Cổ giới!"
Ông ta thi lễ với Diệp Huyên: “Nếu Diệp thiếu cần, Tiên Bảo Các sẽ lập tức tuyên chiến với Thần Cổ tộc”.