Thần Lam hơi tức giận: “Đừng do dự nữa! Bình thường lại cho ta, ta vẫn thích ngươi của lúc trước hơn!”
Nói xong, nàng ta chợt thấy không đúng lắm, nhưng lại không có cách nào thu hồi lời đã nói, chỉ có thể hung dữ trừng Diệp Huyên.
Diệp Huyên: “…”
Diệp Huyên cũng không kiểu cách nữa, hắn nhìn về phía xa, sau đó trầm giọng nói: “Có hai vấn đề, thứ nhất, Vân Mộ này thật sự rất nguy hiểm, thứ hai, cây bút trong tay ta đúng thật là bút Đại đạo”.
Thần Lam trầm giọng hỏi: “Nguy hiểm đến mức nào?”
Diệp Huyên nhìn về phía Thần Lam: “Cô muốn vào đó thật à?”
Thần Lam gật đầu: “Năm đó phụ thân ta cũng đã đến đây, say đó một khi không trở về”.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: “Ta sẽ vào trước!”
Dứt lời, hắn xoay người đi về phía Vân Mộ kia.
Nhìn thấy cảnh này, Thần Lam hơi sửng sốt, một khắc sau, nàng ta đột nhiên nắm lấy tay Diệp Huyên.
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Thần Lam, Thần Lam nhìn chằm chằm Diệp Huyên.
“Cùng nhau đi vào!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta có bút Đại đạo, dù gặp nguy hiểm, ta vẫn có thể rút lui trong an toàn, có lẽ sẽ không có vấn đề”.
Nhưng Thần Lam lại lắc đầu: “Nếu muốn đi vào thì phải đi vào cùng nhau, nếu không thì ngươi về đi!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Vậy thì đi vào cùng nhau!”
Thần Lam gật đầu: “Được!”
Dứt lời, hai người đi về phía Vân Mộ kia.
Hai người vừa đi tới trước Vân Mộ, mây mù màu đen đột nhiên cuộn trào, một khắc sau, mây mù tách ra hai bên, một thềm đá lớn xuất hiện trước mặt hai người Diệp Huyên.
Diệp Huyên và Thần Lam nhìn nhau, sau đó hai người đi xuống dọc theo thềm đá.
Hai người nhanh chóng đi tới trước một vòng xoáy, vòng xoáy kia giống như một cánh cửa, bên trong vô cùng âm u.
Lúc này, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.
Hư ảnh kia đột nhiên khàn giọng nói: “Huyết mạch Thần Vương!”
Giọng nói vừa vang lên, huyết mạch trong cơ thể Thần Lam lập tức rung động, một khắc sau, một luồng Huyết Mạch Chi Lực đáng sợ bay ra từ trong cơ thể nàng ta!