*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thần Lam lắc đầu: “Không phải hắn tầm thường, mà là mọi người đều xem thường hắn”.
Ông lão nhíu mày: “Xem thường ư?"
Thần Lam nhìn về phương xa, thì thầm: “Hắn tuyệt đối không tầm thường”.
...
Tiên Bảo Các.
Trong một gian phòng nhỏ nọ có một cô gái đang ngồi, gương mặt bị che khuất dưới lớp mặt nạ.
Một cô gái khác chậm rãi đi đến, ghé vào tai nàng ta thì thâm vài câu.
Cô gái đeo mặt nạ nheo mắt lại: “Hắn dùng Bộ Luật Thần Đạo làm quà?"
Người kia gật đầu: “Phải”.
Cô gái đeo mặt nạ im lặng hồi lâu mới nói: “Hào phóng thật”.
Cô gái kia cười: “Đúng vậy, ai nấy đều kinh hãi. Họ đều đang cho rằng hắn thích cô nương Tiên Cổ Yêu kia nên mới..”.
Nàng ấy như nghĩ đến điều gì mà không nói nữa.
Cô gái đeo mặt nạ im lặng.
Cô gái kia do dự một hồi rồi hỏi: “Tiểu thư, chúng ta có phải tiếp tục chú ý Diệp công tử này không?"
Cô gái đeo mặt nạ điềm tĩnh gật đầu: “Tiếp tục. Và chuẩn bị một chút, ta muốn đến thư viện Quan Huyên”.
Cô gái kia ngạc nhiên.
Cô gái đeo mặt nạ lại nói: “Đi đi”.
Cô gái kia vội vàng gật đầu: “Vâng”.
Cô gái đeo mặt nạ nhìn bức họa để trước mặt, người trên đó chính là Diệp Huyên.
Nàng ta thì thầm: “Diệp công tử, rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu bí ẩn đây? Khiến ta tò mò quá đi”.
...
Diệp Huyên ngồi xe ngựa trở về thư viện, nhưng chưa kịp đặt chân vào thì ngẩn ra.
Bởi vì cô gái đang đứng trước cổng không phải ai khác ngoài Lý Tuyết.
Nàng ta vẫn khoác hỉ phục trên người, xinh đẹp tuyệt trần.
Lý Tuyết thấy hắn thì thi lễ: “Diệp công tử”.
Diệp Huyên cười: “Không phải cô nương nên ở tại Tiên Cổ Thành ư?"
Lý Tuyết: “Ta muốn gia nhập thư viện Quan Huyên”.
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Gia nhập?"