Cô gái thanh tú lắc đầu.
Thế là Nam Khánh lập tức lắc đầu: “Không gặp!”
Cô gái thanh tú hơi cúi người, sau đó lui ra ngoài.
Trong gian phòng, Ngôn Biên Nguyệt khẽ cười nói: “Nam Khánh hội trưởng, làm vậy hình như không tốt lắm đâu?”
Nam Khánh cười bảo: “Ngôn công tử, ta muốn làm bạn bè với công tử hơn!”
Rõ ràng ông ta đã lựa chọn về phe Ngôn Biên Nguyệt.
Nhưng điều này cũng là lẽ thường, Ngôn gia chính là một tộc lớn, có rất nhiều mối làm ăn cùng Tiên Bảo Các, như vậy mới mang lại lợi ích lớn cho ông ta.
Ngôn Biên Nguyệt cười nói: “Nam Khánh hội trưởng, chúng ta là bạn bè thân thiết!”
Dứt lời, y đứng dậy: “Trong tộc còn có việc, hôm khác rồi trò chuyện sau nhé!”
Nam Khánh khẽ gật đầu: “Ngôn công tử, hẹn ngày khác gặp!”
Ngôn Biên Nguyệt ôm quyền tạm biệt, sau đó quay người rời đi.
Ở bên ngoài.
Diệp Huyên nhìn cô gái thanh tú trước mặt: “Hắn không đồng ý gặp ta sao?”
Cô gái thanh tú gật đầu, nàng ta thoáng do dự, sau đó nói: “Hội trưởng đang ngồi cùng Ngôn công tử!”
Ngôn Biên Nguyệt?
Diệp Huyên mỉm cười: “Ta hiểu rồi!”
Cô gái thanh tú đắn đo giây lát rồi nói: “Hay là công tử đợi Ngôn công tử đi đã, sau đó ta vào báo lại giúp công tử?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Cô tên gì?”
Cô gái thanh tú hơi ngẩn ra, sau đó nói khẽ: “A Nguyệt!”
Diệp Huyên lại hỏi: “Làm ở đây bao lâu rồi?”
A Nguyệt giơ ba ngón tay: “Ba mươi năm!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Vậy mà vẫn phải làm người đón tiếp khách khứa?”
A Nguyệt gật đầu: “Ta cảm thấy tốt mà, có thể học được rất nhiều thứ!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Ví dụ như?”
A Nguyệt hơi do dự một lát rồi nói: “Ví dụ như không thể trông mặt mà bắt hình dong”.