*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên gật đầu: "Vậy đi thôi!"
Thích Thiên cũng gật đầu: "Các huynh đệ, hẹn gặp lại!"
Gã nói xong bèn xoay người biến mất ở đằng xa.
Đạo Lăng lại cười hì hì đi đến trước mặt Diệp Huyên, nghiêm túc nói: "Diệp huynh, có thể cho ta muộn chút Trụ Mạch không? Ta sẽ trả, chắc chắn sẽ trả luôn, lấy nhân phẩm của ta thề..."
Diệp Huyên tức tối trừng Đạo Lăng: "Cút! Cút lẹ cái!"
Đạo Lăng: "..."
Sau khi Đạo Lăng bị đuổi, Diệp Huyên bèn nhìn về phía Quân Tà. Quân Tà mỉm cười nói: "Diệp huynh, hẹn gặp lại ở Chư Thần giới!"
Hắn ta nói xong cũng xoay người biến mất.
Hiện trường, chỉ còn lại một mình Diệp Huyên.
Diệp Huyên im lặng một lát rồi lắc đầu cười, sau đó xoay người rời đi.
Đi Chư Thần giới!
Để làm gì?
Kế thừa tài sản!
Người đời đều nói ông đây là thiếu gia, hôm nay, cuối cùng ông đây cũng không cần phải giấu nữa rồi!
Ngửa bài luôn!
Ông đây sẽ làm thiếu gia, chẳng những vậy, ông đây còn phải làm một cách đường đường chính chính!
Không thể để cái chuyện ngu ngốc như đến thế giới kế tiếp lại bị đánh ấy xảy ra nữa! Lần này, Diệp Huyên ta đây muốn làm vương giả trở về!
Chư Thiên giới, run rẩy đi!
...
Kế thừa tài sản!
Diệp Huyên nghĩ vậy thì hết sức vui vẻ!
Cuối cùng cũng có thể không cần bị đánh nữa rồi.
Đời người, không chỉ là đánh đánh giết giết!
Hạnh phúc của đời người cũng sắp bắt đầu rồi.
Trong tinh không.
Diệp Huyên nhìn ông lão áo đen trước mặt hỏi: "Các người phải đi à?"
Ông lão áo đen gật đầu.
Diệp Huyên suy nghĩ rồi nói: "Ta và cha, các người nghe ai?"
Vẻ mặt ông lão áo đen cứng lại.
Đây là một vấn đề chết người!
Diệp Huyên cười hỏi: "Rất khó trả lời hả?"