Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 924-927




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

924: Mua Kiếm!


Nói xong, ông ta bèn muốn rời đi, lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tiền bối đợi một chút”.

Mộ Châu nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Ta còn muốn nhờ quý các tìm người giúp mình”.

Mộ Châu im lặng một lát rồi hỏi: “Tìm tiểu cô nương kia ư?”
Diệp Huyên gật đầu.


Mộ Châu nói: “Chúng ta đã sắp xếp người rồi, trong vòng ba ngày sẽ có tin tức”.

Diệp Huyên đứng dậy, chắp tay: “Cảm ơn”.

Mộ Châu cười nói: “Diệp công tử khách sáo rồi.

Nếu không có chuyện gì khác thì lão phu đi đây”.

Diệp Huyên nói: “Tiền bối đi thong thả!”
Mộ Châu gật đầu: “Tạm biệt!”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Diệp Huyên cầm tách trà trước mặt lên uống một ngụm, như nhớ ra điều gì, hắn nhìn về phía Độc Cô Huyên: “Bất ngờ lắm sao?”
Độc Cô Huyên gật đầu: “Con giết người của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn làm việc giúp con, còn khách sáo như thế”.

Diệp Huyên cười nói: “Thực lực, thế giới này, mọi người chỉ tôn trọng người có thực lực, con càng kiêu ngạo, Bách Hiểu Các bọn họ càng không dám đối địch với con, vì bọn không biết rốt cuộc sau lưng con có ai…”
Nói đến đây, hắn lắc đầu nở nụ cười: “Thật ra phía sau con chẳng có gì cả”.

Sau khi Giản Tự Tại rời đi, bây giờ hắn thật sự chẳng còn lá bài tẩy gì.

Vì tháp Giới Ngục tuyệt đối không thể sử dụng, nếu còn sử dụng nữa thì chính là cùng đi vào chỗ chết.

Còn Đế Khuyển, thật ra mấy thế lực này chỉ cần điều động mấy tên Thánh Cảnh ra là có thể khống chế được nó, mà khi đó, với thực lực của một mình hắn hoàn toàn không thể nào chống lại những thế lực lớn này.

Mà bây giờ những thế lực lớn này đều cho rằng phía sau hắn có một thế lực lớn, vì thế đều không dám ra tay với hắn.

Nhưng Diệp Huyên biết tình trạng này không kéo dài được bao lâu, vì nhất định sẽ có người không nhịn được.

Vì thế, hắn nhất định phải mau chóng nâng cao thực lực của mình.


Mua kiếm!
Bây giờ hắn là Khí Biến Cảnh, không có vấn đề quá lớn trên tâm cảnh, nhưng vẫn cần hấp thu kiếm!
Diệp Huyên không ở lại lâu, dẫn Độc Cô Huyên và Đế Khuyển rời khỏi tửu lâu, mà vừa rời khỏi tửu lâu, lông mày hắn đã nhíu lại.

Đế Khuyển đột nhiên nói: “Xung quanh có một vài người đi theo chúng ta, gi3t chết sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Cứ để bọn họ đi theo”.

Nghe vậy, sắc mặt Đế Khuyển thay đổi, vội lắc đầu: “Không đi!”
Tháp Giới Ngục!
Đương nhiên nó cũng có biết một chút về tháp Giới Ngục, trước giờ nó đều rất kiêng dè tháp Giới Ngục này của Diệp Huyên, vì thế nó chưa tiến vào tháp bao giờ..

925: Mười Triệu!  


Thấy Đế Khuyển không muốn vào tháp, Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó xoay người nhìn về phía cô gái thanh tú, cười nói: “Vị cô nương này, nó đi vào cùng ta, ta xin đảm bảo là nó sẽ không gây rối, được không?”  

Cô gái thanh tú lắc đầu, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyên đột nhiên búng tay một cái, một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt cô gái, cô gái nhìn thoáng qua, bên trong có năm trăm viên Tử Nguyên Tinh!  

Cô gái lập tức mặt mày hớn hở, vội vã nhận lấy nhẫn chứa đồ: “Công tử dẫn nó vào đi, nhưng phải bảo nó yên tĩnh, không được chạy lung tung”.  

Diệp Huyên cười đáp: “Không thành vấn đề!”  

Cô gái thanh tú cúi người, sau đó nói: “Nếu công tử muốn mua đồ thì lên tầng hai, muốn bán đồ thì lên tầng ba”.   . Truyện Sắc

Diệp Huyên nói: “Cảm ơn”.  

Cô gái cười: “Việc nên làm thôi!”  

Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.  

Diệp Huyên nhìn về phía Đế Khuyển, Đế Khuyển nhẹ giọng nói: “Nhân loại ngu ngốc!”  

Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười: “Đừng nóng giận, dù sao người cũng là yêu thú hộ tộc của Thần tộc, so đo với một cô bé thì hạ thấp thân phận quá”.  

Đế Khuyển nói: “Ta có so đo với nàng ta à? Nếu so đo với nàng ta thì ta đã sớm nuốt nàng ta luôn rồi!”  

Diệp Huyên cười: “Tiền bối rộng lượng!”  


Nói xong, hắn dẫn Độc Cô Huyên và Đế Khuyển đi tới tầng hai, một cô gái bước tới, trông nàng ta rất trẻ tuổi, trên mặt là nụ cười dễ gần: “Không biết công tử cần gì!”  

Diệp Huyên cười nói: “Mua ít đồ!”  

Cô gái hỏi: “Không biết công tử cần mua kiếm gì?”  

Diệp Huyên đáp: “Bậc Thánh!”  

Nghe vậy, khóe mắt cô gái khẽ giật, sau đó thì cúi người: “Công tử đi theo ta!”  

Nói xong, nàng ta dẫn Diệp Huyên, Độc Cô Huyên và Đế Khuyển đi tới một phòng bao tao nhã, cùng lúc đó, có người dâng trà nước và linh quả lên.  

Trong phòng riêng, cô gái cười khẽ: “Công tử chỉ cần một thanh thôi sao?”  

Cô gái nói: “Ít nhất mười triệu, nhiều hơn nữa có tiền cũng không mua được!”  

Mười triệu!  

Diệp Huyên cười khổ, hắn chợt cảm thấy mình rất nghèo, bây giờ hắn chỉ có tổng cộng ba mươi hai triệu Tử Nguyên Tinh, nói cách khác nhiều nhất chỉ có thể mua ba thanh kiếm bậc Thánh!  

Nuốt chửng ba thanh kiếm có lẽ không đủ, ít nhất phải chuẩn bị năm thanh!


926: Cũng Không Phải Cháu Của Ta


Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta muốn rao bán một vài thứ”.  

Nghe vậy, mắt cô gái sáng lên: “Không biết công tử muốn rao bán thứ gì!”  

Diệp Huyên vung tay phải lên, bốn bảo vật bậc Thánh xuất hiện trước mặt cô gái, đây là thu hoạch của hắn lúc sử dụng tháp Giới Ngục gi3t chết đám người Cổ Thiên.  

Đương nhiên bảo vật bậc Thánh của hắn không chỉ có thể, nhưng còn lại đều là kiếm, hắn muốn giữ lại để mình dùng.  

Nhìn bốn bảo vật bậc Thánh trước mặt Diệp Huyên, cô gái chợt nói: “Dâng trà!”  

Một cô gái nhanh chóng bưng ba tách linh trà vào, Diệp Huyên phát hiện, linh trà này hoàn toàn khác một trời một vực với loại hắn vừa uống.  

Cô gái cười nói: “Quên tự giới thiệu, ta tên Vũ Mạc, công tử cứ gọi ta Tiểu Vũ là được”.  

Diệp Huyên thầm cười khổ, nếu mình không lấy mấy món bảo vật bậc Thánh này ra, thì e rằng người phụ nữ này còn không thèm nói tên cho hắn biết.  

Vũ Mạc lại nói: “Công tử, mấy món bảo vật này đều không tầm thường, nếu bán đấu giá thì lợi nhuận sẽ càng cao, đêm nay chúng ta có một buổi đấu giá, nếu công tử không vội thì bây giờ ta có thể đi sắp xếp bán đấu giá mấy món bảo vật này trong đêm nay. Đương nhiên nếu công tử vội, chúng ta có thể mua của công tử theo giá mỗi món mười triệu như trên thị trường. Có điều như thế công tử sẽ lỗ nhiều”.  

Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát, đang định cất lời, đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Hóa ra là Diệp công tử ghé thăm, không tiếp đón từ xa, mong Diệp công tử thứ lỗi!”  

Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một thanh niên đi tới.  


Vũ Mạc vội đứng lên hành lễ: “Bái kiến Nhị công tử”.  

Thanh niên không để ý tới Vũ Mạc, hắn ta đi tới trước mặt Diệp Huyên, nhưng lại nhìn về phía Độc Cô Huyên, khi nhìn thấy Độc Cô Huyên, khóe miệng hắn ta hơi cong lên, ánh mắt dâm tà: “Không hổ là mỹ nhân từng nằm trên bảng mỹ nhân của Thiên Vực chúng ta, quả nhiên danh bất hư truyền, nếu có thể hôn lên khuôn mặt này, bản công tử sẵn lòng sống ít hơn mười năm, ha ha…”   

Diệp Huyên ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn chọc tức ta… Được, ta cho ngươi vừa lòng”.  

Nói xong, hắn cười khẽ: “Giết, không một ai được sống”.  

Thanh nhiên nhìn Diệp Huyên, châm chọc: “Vậy à? Nói chuyện hùng hồn ghê nhỉ, ta thật sợ quá, ta…”  

Thanh niên đột nhiên im bặt, vì một tia kiếm quang đã chĩa vào giữa lông mày hắn ta từ bao giờ.  

Hai cánh tay của thanh niên bay thẳng ra ngoài.

Trong khoảnh khắc Diệp Huyên ra tay, Đế Khuyển cũng đột nhiên bay ra ngoài.  

Chẳng mấy chốc, xung quanh vang lên tiếng kêu thảm thiết!  

Đế Khuyển lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. 


927: Cô Nương Cũng Rất Lợi Hại


Cao thủ do thanh niên dẫn đến đang ẩn mình trong bóng tối đều bị gi3t chết, trong đó còn có một cao thủ Thánh Cảnh.  

Động tĩnh bên này cũng không nhỏ, nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của vô số cao thủ, nhưng đều không ai dám đến gần.  

Trong phòng riêng, thanh niên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, ngươi có biết ngươi đang làm gì không, ngươi…”  

Diệp Huyên đột nhiên đâm một kiếm vào miệng thanh niên, một giây sau, trong miệng thanh niên chảy đầy máu tươi.  

Đầu lưỡi đã bị Diệp Huyên cắt đứt!  

Thanh niên không ngừng kêu thảm, hắn ta vừa định chạy, nhưng hai tia kiếm quang đã ghim trên lưng hắn ta…  

Vũ Mạc ngây ra như phỗng.  

Diệp Huyên ngồi xuống, hắn cầm linh trà trên bàn lên uống nhẹ một ngụm, cười nói: “Trà ngon”.  

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua thanh niên cách đó không xa, thanh niên đang oán hận nhìn hắn, khuôn mặt dữ tợn như ma quỷ.  


Diệp Huyên cười nói: “Để ta đoán xem, ngươi tìm đến ta chắc chắn không phải do gia gia gì đó của ngươi bảo, nếu là ông ta, chắc chắn sẽ không phái một kẻ vô dụng như ngươi tới”.  

Thanh niên thù hằn nhìn chằm chằm Diệp Huyên, muốn nói gì đó, nhưng hắn ta đã không còn đầu lưỡi, không nói ra được câu nào.  

Diệp Huyên lại nói: “Ngươi cố ý chọc tức ta là muốn ta ra tay trước, sau đó ngươi sẽ danh chính ngôn thuận ra tay với ta, không những thế, ta ra tay ở đây chắc chắn vi phạm quy tắc của thương hội Vạn Bảo, ngươi ra tay với ta, về công về tư đều hợp lý. Đúng không?”  

Biết rõ thanh niên không thể trả lời, Diệp Huyên lại nói: “Bây giờ để ta xem gia gia gì đó của ngươi có thể báo thù cho ngươi không. Đúng rồi, cho ngươi biết một chuyện, cho dù sau này thế nào, ngươi chắc chắn đều sẽ chết, điều này ta có thể đảm bảo với ngươi”.  

“Vậy ư?”  

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía cửa, một cô gái nhanh chóng đi vào.  

Cô gái mặc váy lá sen, trong tay cầm một cây quạt giấy, sau khi đi vào, nàng ta lập tức ngồi xuống trước mặt Diệp Huyên: “Diệp công tử thật nóng tính quá!”  

Cô gái híp hai mắt lại, cũng chỉ về phía mặt bàn: “Dừng!”  

de-nhat-kiem-than-927-0