Một kiếm của hắn chém vào hư không suýt nữa bốc cháy nên hắn muốn tu luyện thêm, mà đám người Đạo Lăng cũng cần chút thời gian.
Thiên Khí gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên gật đầu.
Mọi người lại tiếp tục tu luyện.
Một canh giờ sau.
Trong một tinh không chưa biết tên nào đó, Thiên Khí lặng lẽ đứng đó, hắn ta nhìn về phía đằng xa không biết đang nghĩ gì.
Cứ thế khoảng nửa canh giờ sau, Thiên Khí xoay người rời đi.
Hắn ta lựa chọn quay về một mình vì hắn ta không muốn liên lụy đến mấy người Diệp Huyên.
Đúng lúc này một giọng nói vang lên: “Cứ thế mà về sao?”
Thiên Khí sửng sốt xoay người lại, đám người Diệp Huyên đang đứng cách đó không xa.
Thiên Khí không nói gì.
Diệp Huyên đi đến trước mặt Thiên Khí: “Cứ thế mà về là đưa mình vào chỗ chết, có biết không hả?”
Thiên Khí im lặng.
Diệp Huyên nói: “Ngươi từng tin ta chưa?’
Thiên Khí vừa định gật đầu nhưng như nghĩ đến điều gì, hắn ta bỗng nhìn sang Đạo Lăng, mắt Đạo Lăng khẽ giật: “Đệch, Thiên Khí, ngươi nhìn ta làm gì? Ta chưa từng nói xấu Diệp huynh…”
Diệp Huyên nói với Đạo Lăng: “Hắn không nói ngươi nói xấu ta”.
Vẻ mặt Đạo Lăng trở nên cứng nhắc.
Diệp Huyên nhìn Đạo Lăng: “Này, có phải ngươi thường nói xấu sau lưng ta không hả?”
Đạo Lăng vội lắc đầu: “Không… không có thật…”
Thiên Khí bỗng nói: “Hắn nói đừng tin những gì ngươi nói, ngươi thường gạt người ta lắm”.
Đạo Lăng: “…”
Diệp Huyên: “…”
Thích Thiên và Quân Tà ở một bên không nhịn được bật cười.
Sau khi tiếp xúc với Diệp Huyên, phải nói rằng Diệp Huyên đúng là nói gì cũng không thực tế, hơn nữa cực kỳ thích gài bẫy người khác, Diệp huynh này là gạt người thì đúng là muốn mạng luôn.
Diệp Huyên trợn mắt nhìn Đạo Lăng, sau đó quay sang nhìn Thiên Khí: “Vậy ngươi có tin ta không?”
Thiên Khí gật đầu: “Ta tin”.
Diệp Huyên nói: “Vậy thì hãy nghe ta, ta nói dẫn ngươi về thì nhất định sẽ dẫn ngươi về”.
Thiên Khí gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên đột nhiên quay sang ba người, Đạo Lăng cười nói: “Việc của Thiên Khí là việc của ta”.
Thích Thiên gật đầu: “Ta cũng thế”.