*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Trong sân, Diệp Huyên nhìn phía xa, không biết đang nghĩ gì.
Đông Lý Nam khẽ nói: “Có muốn đi cùng ta không?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
Đông Lý Nam thấp giọng nói: “Ta không muốn để con gánh vác quá nhiều!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Có vài chuyện, con không thể không gánh vác.”
Đông Lý Nam thở dài trong lòng.
Như lời Diệp Huyên nói, có vài chuyện, quả là hắn không thể không gánh vác.
Cả đời làm một người thế hệ thứ hai, hay làm thế hệ thứ nhất?
Rất rõ ràng, hắn chọn vế sau.
Ngay lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt Đông Lý Nam, ông ta khẽ thi lễ, sau đó lấy một chiếc nhẫn chứa đồ để trước mặt Đông Lý Nam: “Chủ mẫu, tài sản cả Tiên Lăng đều nằm trong nhẫn này!”
Đông Lý Nam nhận lấy nhẫn chứa đồ, sau đó quay người để vào trong tay Diệp Huyên: “Giữ lấy!”
Mà Diệp Huyên cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy nhẫn chứa đồ.
Diệp Huyên bỗng hỏi: “Mẫu thân, bọn họ là?”
Đông Lý Năm liếc nhìn những cao thủ xung quanh, cười nói: “Con nói bọn họ sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Đông Lý Nam cười nói: “Là người đã nhận ân huệ của cha con, còn có một vài người là tự mình đi theo cha con…”
Người đi theo!
Diệp Huyên im lặng.
Lúc này, Đông Lý Nam bỗng lại nói: “Kẻ có đại đạo vận khí của Tiên Lăng kia, con có nắm chắc sẽ đối phó được không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Hắn sẽ đến tìm con, để tự con đối mặt đi!”
Đông Lý Nam gật đầu: “Được! Ta tin con!”
Ngay lúc này, Thái Cổ Nguyên đã đưa các cao thủ Thái Cổ Tộc đến trong sân, không nhiều, chỉ có chưa đến một vạn!
Thái Cổ Tộc đã từng huy hoàng, hiện tại chỉ còn lại chưa đến một vạn người, không thể không nói, quả có chút bi thương.
Thái Cổ Nguyên vội đi đến trước mặt Diệp Huyên: “Diệp thiếu…”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Dẫn đường đi!”
Thái Cổ Nguyên kích động nói: “Đa tạ!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Là ta nên cảm ơn các người, cảm ơn khi đó các ngươi đã giúp đỡ nhiều!”