Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9209




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rầm rầm!  

Trong vùng thời không nơi xa, một kiếm quang màu máu và một sức mạnh kinh khủng đột nhiên bùng nổ, trong chớp mắt, thời không trong phạm vi mấy trăm vạn trượng bị xóa sạch, biến thành một màu đen kịt!  

Mà trong vùng thời không đen kịt này, hai bóng người điên cuồng lùi về phía sau!  

Chính là Diệp Huyên và Thư Hiền Giả kia!  

Diệp Huyên vừa dừng lại, hắn đột nhiên nhắm hai mắt lại, ngay sau đó, trên đỉnh đầu Thư Hiền Giả nơi xa bất chợt xuất hiện một thanh kiếm.  

Trảm Tương Lai!  

Bất chợt xuất hiện một thanh kiếm khiến Thư Hiền Giả hơi thay đổi sắc mặt, nhưng ông ta phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh thoát một kiếm này, kiếm này phá không bay đi, biến mất ở tận cùng tinh không! Nhưng ngay sau đó, mấy trăm thanh kiếm đột nhiên xuất hiện xung quanh ông ta!  

Sắc mặt Thư Hiền Giả lập tức thay đổi!  

Bởi vì mấy trăm thanh kiếm này không phải đến cùng một lúc, mà là thanh này đến muộn hơn thanh kia một chút!  

Trảm Tương Lai!  

Thư Hiền Giả thầm giật mình, không dám khinh thường, ông ta khẽ giơ hai tay lên, một quyển sách cổ rất dày từ trong cơ thể ông ta bay ra, sau đó, vô số ánh sáng tím từ trong quyển sách cổ kia tuôn ra, cùng lúc đó, đất trời xung quanh xuất hiện âm thanh kỳ lạ mà thần bí, âm thanh kia vô cùng già nua, giống như đến từ thời viễn cổ.  

Ầm ầm…  

Vô số âm thanh không ngừng vang vọng xung quanh Thư Hiền Giả!  

Đúng lúc này, Diệp Huyên nơi xa bỗng nhiên biến mất.  

Đồng tử Thư Hiền Giả bỗng nhiên co rụt lại, sau đó ông ta bước lên trước rồi tung ra một cú đấm!  

Cứng đối cứng lần nữa!  

Uỳnh uỳnh!  

Kèm theo đó là tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, Diệp Huyên lùi ra xa mấy vạn trượng, nhưng mà, gần như trong cùng lúc đó, mấy chục kiếm quang bao phủ Thư Hiền Giả kia.  

Thoáng chốc, một luồng sức mạnh kinh khủng từ trong vùng kiếm quang này tuôn ra, trong nháy mắt, vùng kiếm quang bị chôn vùi, sau đó, Thư Hiền Giả tay cầm sách cổ chậm rãi bước ra ngoài, mà giờ phút này, trên người ông ta có không ít hơn mười vết kiếm, đặc biệt là trên mặt, vết kiếm kia gần như chém nát cả khuôn mặt ông ta.  

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đám người Kiếp chủ và Vân sư ở bên cạnh lập tức trở nên nghiêm túc!  

Gã không ngờ Diệp Huyên lại có thể đánh với Thư Hiền Giả đến mức này!  

Quá kinh khủng!  

Vân sư bên cạnh Kiếp chủ trầm giọng nói: “Hắn đang tiêu hao chính mình!”  

Kiếp chủ gật đầu.