Người đó là Tiên tổ của Thích tộc, cũng là người đã khai sinh ra Thích tộc.
Thích Già nhìn Thích Thiên, một lúc lâu sau mới mỉm cười, nói: “Ngươi rất ưu tú”.
Rất ưu tú.
Thích Thiên hạ giọng nói: “Tiên tổ, hiện tại Thích tộc ta đang đối diện với nguy cơ diệt tộc, mong được Tiên tổ tương trợ”.
Thích Già đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài rồi khẽ nói: “Tuế Nguyệt Tiên?”
Thích Thiên quay đầu nhìn theo, vẻ mặt liền trở nên nặng trĩu.
Thư Hiền Giả đó đã đến.
Bên ngoài Thích tộc, Thư Hiền Giả đứng trên cao nhìn xuống Thích tộc ở bên dưới, ánh mắt ông ta hướng thẳng về phía Thích Già, đôi mày chau lại.
Thích Già nhìn sang Thích Thiên ở phía trước, mỉm cười, nói: “Nhóc con, họa do ngươi gây ra hơi lớn đấy”.
Thích Thiên hạ giọng nói: “Tiên tổ có đánh lại người đó không?”
Thích Già lắc đầu: “Đánh không lại”.
Thích Thiên nghe vậy thì vẻ mặt lập tức chùng xuống.
Lần này, Thích Già lại nói: “Mặc dù đánh không lại nhưng có thể giữ chân hắn”.
Giữ chân!
Thích Thiên ngây ra.
Thích Già đột nhiên ngoảnh đầu liếc nhìn Đạo Lăng và Thiên Khí, ông ta chau mày: “Người mang khí vận đại đạo sao?”
Thích Thiên gật đầu: “Bọn họ là bạn ta”.
Bạn!
Vẻ mặt Thích Già bỗng trở nên kỳ lạ: “Các ngươi… Là bạn sao?”
Thích Thiên gật đầu: “Đúng vậy”.
Thích Già lắc đầu: “Thật kỳ lạ, không ngờ các ngươi lại có thể làm bạn, thú vị thật”.
Thích Thiên mỉm cười: “Nói ra thì dài lắm”.
Thích Già bỗng quay đầu nhìn sang Diệp Huyên đang nằm dài trên mặt đất ở phía xa: “Hắn cũng vậy sao?”
Thích Thiên gật đầu.
Thích Già khẽ nói: “Hắn bị thương cực kỳ nặng, các ngươi trị thương cho hắn theo kiểu đó không có tác dụng đâu”.
Thích Thiên vội nói: “Tiên tổ có cách nào không?”
Thích Già im lặng một lúc lâu rồi nói: “Đưa hắn đến dưỡng hồn trì, nơi đó còn lưu lại phách từ thần hồn của ta và vài tộc nhân khác, cho hắn hấp thụ thì có thể chữa trị thần hồn”.
Thích Thiên hơi ngây ra, gã ngoảnh đầu nhìn sang Thích Thiển ở bên cạnh, Thích Thiển cười đau khổ: “Ta cũng không biết, chắc chuyện đó chỉ có tộc trưởng mới biết…”