*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên đã dốc hết toàn bộ sức mạnh vào một kiếm này!
Không thể không dốc hết sức mạnh!
Phải biết rằng, trước đó đến cả người nắm giữ Tuế Nguyệt họ cũng không đánh lại. Huống chi giờ người mà họ phải đối mặt lại là cao thủ thuộc cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên?
Vượt qua cả hai cảnh giới?
Nếu là trước đây thì có lẽ còn không sao!
Nhưng giờ... phải hiểu rằng, người có thể đạt tới Tuế Nguyệt Tiên lại có mấy ai là kẻ vô dụng?
Vượt qua hai cảnh giới?
Thật sự rất khó!
Nhưng họ không thể không đánh!
Chạy?
Chẳng thể chạy thoát được!
Ầm!
Tinh không nứt ra, sau đó kiếm quang chợt nát bấy, Diệp Huyên xông lên trước trực tiếp lùi lạ cả mấy vạn trượng!
Khi Diệp Huyên vừa bị đánh bay, Đạo Lăng đã người mang Vạn Tượng Pháp Thân cao hơn mười vạn trượng xông tới đỉnh đầu Thư Hiền Giả rồi đấm thẳng xuống.
Đùng!
Một quyền ấy vừa đấm xuống thì như muốn nghiền nát vùng tinh không này, cực kỳ k hủng bố!
Thư Hiền Giả mặt mày lạnh nhạt vung tay lên.
Ầm!
Một luồng Tuế Nguyệt Chi Lực bỗng thổi tới, thoáng chốc cả người Đạo Lăng đã bị đánh bay ra ngoài, còn Vạn Tượng Pháp Thân của y cũng lập tức sụp đổ!
Đúng lúc này, một bóng người chợt xông đến trước mặt Thư Hiền Giả rồi đấm thẳng lên đầu ông ta.
Thiên Khí!
Nó vừa xuất hiện, tinh vực xung quanh đã nổ tung, vô số ngôi sao mai một!
Chỉ đơn giản là sức mạnh cơ thể!
Thư Hiền Giả bình tĩnh giơ quyền đấm tới!
Cứng đối cứng!
Ầm!
Thiên Khí trực tiếp bay ngược ra ngoài, vừa ngừng lại thì cánh tay y đã nổ tung, cơ thể nứt toạc, máu tươi bắn tung tóe!
Cực kỳ thê thảm!
Song lúc này, Thích Thiên lại đột nhiên xuất hiện đằng sau Thư Hiền Giả, tay phải khẽ trở rồi đập thẳng xuống. Một sức mạnh kh ủng bố chợt trút xuống từ trong lòng bàn tay gã, nhưng giờ sau lưng Thư Hiền Giả lại xuất hiện một tấm khiên vô hình.