Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 917-920




917: Cung Chủ Vị Ương


Đế Khuyển trầm giọng nói: "Nhân loại, ta biết ngươi coi trọng bảo vật của Thần tộc ta, nếu ngươi thật sự khuyên được nàng ta, ta đồng ý đi theo ngươi, đồng thời thần phục ngươi luôn.

Bởi vì chỉ có nàng ta mới có thể chấn hưng Thần tộc, để Thần tộc lần nữa xuất hiện trên thế gian này".

Diệp Huyên cười nói: "Kỳ thât tỷ ấy rời khỏi Thần tộc cũng không phải lỗi của ngươi, cũng không phải lỗi của Thần tộc.


Nếu muốn bảo ai sai, thì hẳn là Tộc trưởng các ngươi".

Đế Khuyển lắc đầu: "Thần tộc ta trọng nam khinh nữ..."
Diệp Huyên cười nói: "Bây giờ nếu tỷ ấy bằng lòng trở thành Tộc trưởng Thần tộc các ngươi, các ngươi sẽ ghét bỏ sao?"
Đế Khuyển lắc đầu: "Nàng ta sẽ không trở về làm Tộc trưởng, ta chỉ hy vọng nàng ta đừng hận Thần tộc nữa, nếu như có thể, giúp đỡ tộc nhân một chút là được rồi".

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ta sẽ cố hết sức".

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Phía sau, Đế Khuyển đột nhiên nói: "Nhân loại, kỳ thật ngươi cũng được, chí ít, dù người có xấu xa, thì cũng xấu xa thẳng mặt người khác".

Diệp Huyên cười nói: "Cảm ơn đã khen".

Nói xong, hắn ngẩng đầu nơi tận cùng tinh không xa xôi, ở đó có một bức tường thành, nó chặn ngang tinh không, rộng lớn đến mức không thấy điểm cuối, cũng rất cao, chỉ ít phải ngàn trượng, mà ở ngay chính giữa bức tường có một con đường lớn trôi nổi giữa tinh không, con đường rộng ngàn trượng, nối thẳng vào trong thành trì.

Mà ở trên tường thành, chính giữa có ba chữ lớn: Vị Ương Thành.

Hùng vĩ!
Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyên.


Tòa Vị Ương Thành trước mắt này là tòa thành lớn nhất hắn từng gặp, nhìn nó, đáy lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác con người thật nhỏ bé biết bao.

Bốn phía Vị Ương Thành có vô số thuyền tinh vân bay qua lại, tuy thuyền tinh vân rất nhiều, nhưng đều ngay ngắn rõ ràng, không hề lộn xộn.

Độc Cô Huyên nhẹ nhàng xoa xoa đầu Diệp Huyên, cười nói: "Không phải rất mạnh, mà là vô cùng vô cùng mạnh! Tinh vực Vị Ương này chính là nhờ người đó cưỡng ép mở ra, mà sau khi người đó thành lập tinh vực Vị Ương, lại nam chinh bắc chiến, đánh khắp toàn bộ tinh vực này...!Hơn nữa có người nói trời không dám che mắt người ấy, đất không thể chịu bước chân người...!Nói chung, ở mặt ngoài, người ấy chính là cường giả số một ở tinh vực Vị Ương chúng ta!"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Mặt ngoài ạ?"
Độc Cô Huyên gật đầu: "Còn có hai người có thể đánh ngang người đó...".

918: Phồn Hoa!


Diệp Huyên lẳng lặng nhìn Độc Cô Huyên, chờ đợi bà nói tiếp.  

Độc Cô Huyên nhẹ giọng nói: "Một người trong đó là Bộ Thiên Hành, tổ sư Võ Tông, người này võ đạo thông thần, từng dùng một quyền đánh nát một giới nhỏ!"  

Một quyền đánh nát một giới nhỏ!  

Vẻ mặt Diệp Huyên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hẳn.  

Thanh Thương giới cũng tương đương với một giới nhỏ, nói cách khác, đối phương chỉ cần tung ra một quyền là đã có thể tiêu duyệt toàn bộ Thanh Thương giới!  

Thực lực bậc này đã có thể dùng hai từ nghịch thiên để hình dung!  

Độc Cô Huyên lại nói: "Ngoài ra còn một ngươi nữa, người này không biết họ tên, chỉ biết..."  

Bà ấy vừa nói đến đây, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ: "Người tới dừng lại".  

Diệp Huyên và Độc Cô Huyên nhìn về phía người đàn ông nọ, người kia nói: "Thuyền tinh vân không được vào thành, mau thu lại!"  


Nói xong gã xoay người biến mất ở phía xa xa.  

Diệp Huyên thu thuyền tinh vân lại, sau đó nhìn về phía Độc Cô Huyên: "Chúng ta vào thôi!"  

Nói xong, hắn và Độc Cô Huyên cùng Đế Khuyển đi đến Vị Ương Thành ở phía xa xa.  

Lúc đi đến trước cửa thành, Diệp Huyên càng cảm nhận được rõ hơn sự hùng vĩ của Vị Ương Thành. Thành này thực sự quá rộng quá đẹp, nếu đứng trên tường thành nhìn xuống thì con người chỉ nhỏ bé như loài kiến.  

Độc Cô Huyên bên cạnh Diệp Huyên cũng khẽ nói: "Vị Ương Thành này có người đến từ khắp các giới, sau lưng những người này này có vô vàn thế lực, còn có một vài tán tu nữa, chúng ta vào thành làm việc thì phải nhớ cẩn thận hơn một chút!"  

Diệp Huyên gật đầu: "Đã rõ".  

Độc Cô Huyên đang định nói tiếp thì lúc này, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên phải, ở vách tường gần đấy có một cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi, tóc dài đến eo, trong đó còn lẫn vào vài bím tóc nhỏ.  

Nàng ấy ăn mặc rất mộc mạc, thanh sam đơn giản cùng giày vải bố, vai đeo một túi vải.


919: Cũng Rất Sinh Động!


Nhưng thứ hấp dẫn Diệp Huyên là bức tranh cô gái nọ đang vẽ ở trên tường.  

Trên tường là một bức tranh sơn thủy, bối cảnh trời xanh mây trắng, phía dưới là một thác nước, dưới thác nước là dòng nước chảy xiết bắn tung tóe, mà cạnh dòng chảy lại mọc cỏ um tùm, còn có một người chăn nuôi đang cưỡi bò thổi sáo.  

Cô gái vẽ tranh rất sống động, nhìn thoáng qua cứ như cảnh thật.  

Diệp Huyên theo bản năng bước đến, hắn đến cạnh cô gái kia rồi thở dài: "Cô vẽ đẹp quá!"  

Cô gái liếc nhìn Diệp Huyên, lúc này đây, Diệp Huyên mới thấy được dung mạo của cô gái nọ.  

Khuôn mặt nhỏ bé, lông mày cong cong, đôi mắt không lớn, nhưng sóng sánh ánh nước. Nhìn tổng lại thì không phải quá xinh đẹp, nhưng vẫn có một khí chất rất riêng biệt.  

Khóe miệng cô gái hơi cong lên, nở nụ cười sáng lạn: "Đẹp ở đâu?"  

Diệp Huyên nhìn bức tranh trước mắt, khẽ nói: "Nhìn nó, ta cảm giác lòng mình bình yên".  


Cô gái cười nói: "Thật sao?"  

Nói xong, nàng ấy quay đầu tiếp tục vẽ tranh, chẳng mấy chốc, có một thanh niên xuất hiện trong tranh, người đó chính là Diệp Huyên, dáng vẻ vô cùng chân thật.  

Diệp Huyên nhìn cô gái, tỏ vẻ khó hiểu.  

Cô gái lại cười tươi: "Hai ngày qua, ngươi là người đầu tiên nói ta vẽ đẹp, cũng là người đầu tiên bằng lòng xem ta vẽ, vì thế bức tranh này ta tặng cho ngươi".  

Lúc này, Diệp Huyên bỗng nói: "Chờ đã!"  

Cô gái dừng lại, xoay người nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên lấy ra một cái cọc gỗ rồi bắt đầu điêu khắc, chẳng bao lâu sau, một người gỗ nhỏ đã xuất hiện trong tay Diệp Huyên.  

Người gỗ nhỏ này giống như đúc cô gái kia, cũng rất sinh động!  

Diệp Huyên đưa người gỗ nhỏ cho cô gái: "Tặng cô".


920: Không Tới Cực Hạn, Không Đột Phá!


Cô gái liếc nhìn người gỗ nhỏ, cười nói: "Không dùng chút năng lực nào của võ giả, là tay nghề thuần khiết nhất... Được, ta nhận".  

Nói xong, nàng ấy nhận người gỗ nhỏ rồi quay người rời đi.  

Nhưng trước khi đi xa, nàng ấy có nhìn Đế Khuyển một chút.  

Diệp Huyên đứng trước vách tường, một lát sau hắn khẽ mỉm cười: "Chúng ta đi thôi!"  

Trên đường, Diệp Huyên nói: "Con muốn tìm một thương hội lớn, còn nữa, trong thành chắc chắn có thế lực chuyên môn làm t ình báo".  

Độc Cô Huyên nhẹ giọng đáp: "Trước tiên chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đã".  

Chỉ chốc lát, Diệp Huyên đã tìm đến một tửu đi3m, sau khi vào ở, Độc Cô Huyên định đi hỏi thăm tình hình ở đây, còn Diệp Huyên thì cho Đế Khuyển theo bà ấy.  

Có Đế Khuyển ở cạnh, Độc Cô Huyên chắc chắn sẽ an toàn không gặp trắc trở gì.  

Trong phòng, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên giường, tay phải hắn thả xuống đặt trên đầu gối, đầu ngón tay có tia kiếm quang màu đen lượn quanh.  


Kiếm ý Ác Niệm!  

Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn nghiên cứu kiếm ý Ác Niệm của bản thân.  

Ác niệm ác niệm, hắn đã từng chỉ nghiên cứu mỗi ác niệm của bản thân, mà bây giờ hắn còn bắt đầu nghiên cứu ác niệm của người khác, sau đó hắn phát hiện, ác niệm của người khác cũng có thể để hắn sử dụng!  

Ngoại trừ nghiên cứu kiếm ý Ác Niệm, hắn còn chừa thời gian tu luyện cảnh giới của bản thân nữa.  

Khí Biến Cảnh!  

Độc Cô Huyên gật đầu: "Tìm được một tổ chức, Bách Hiểu Các, có người nói chỉ cần có tiền, không gì họ không biết".  

Diệp Huyên đứng dậy: "Đến Bách Hiểu Các thôi ạ."

Độc Cô Huyên trầm giọng nói: "Khi chúng ta trở về thì phát hiện hình như xung quanh có vài người đang theo dõi, chuyện chúng ta đến thành hẳn là đã bại lộ."