*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Họ đang ở một nơi rất an toàn, sau này khi năng lực của cậu đạt đến một trình độ nhất định tự khắc sẽ có người đến tìm cậu, để cậu thực hiện ước hẹn hôm nay!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Ông lão khẽ mỉm cười: “Tiểu tử, chuyện của các cậu và Tiên Lăng, chúng ta không thể công khai giúp đỡ, nhưng có thể giúp đỡ trong âm thầm. Bây giờ, chúng ta có thể giúp các người đạt đến trên Tuế Nguyệt!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Tiền bối, trên Tuế Nguyệt là cảnh giới gì?”
Ông lão đáp: “Thoát Khỏi Tuế Nguyệt!”
Dứt lời, ông ta vung tay phải, mấy chục hư ảnh xuất hiện.
Ông lão trầm giọng nói: “Đây đều là tổ tông các đời của Thái Cổ thần tộc ta, bây giờ, chúng ta giao tất cả truyền thừa lại cho các cậu, còn việc có thể đạt tới trên Tuế Nguyệt trong thời gian ngắn hay không còn phải xem tạo hoá của các cậu!”
Diệp Huyên nói với giọng điệu nặng nề: “Vậy Tiên Lăng…”
Ông lão đáp: “Ba ngày, chúng ta sẽ giúp các cậu kéo dài ba ngày, ba ngày sau, chúng ta sẽ không nhúng tay vào nữa! Xin lỗi, vì trạng thái của chúng ta bây giờ không thể khai chiến toàn diện với Tiên Lăng, chỉ có thể giúp các cậu trong khả năng cho phép thôi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Ông lão nói: “Vậy thì bắt đầu thôi!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía ba người Đạo Lăng: “Thi với nhau xem ai nhanh hơn?”
Đạo Lăng cười to: “Ta cũng có ý đó!”
Thích Thiên cũng gật đầu: “Được thôi!”
Ba người đột nhiên nhìn về phía Thiên Khí vẫn còn đang ăn thịt, Thiên Khí tỏ vẻ không thành vấn đề, thậm chí cũng không biết bản thân cần làm gì.
Ba người nhóm Diệp Huyên hơi cạn lời!
Tên này thờ ơ quá!
Ông lão chợt nói: “Lập tức bắt đầu đi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Ông lão quay đầu nhìn linh hồn của tổ tông Thái Cổ Thần tộc kia, gật đầu.
Mọi người nhanh chóng truyền thừa cho bốn người Diệp Huyên.
Vượt qua Tuế Nguyệt trong ba ngày?
Thật ra bốn người đều thấy không tự tin, nhưng bây giờ họ hoàn toàn không có đường lui, không tự tin cũng phải nhắm mắt mà làm!
Thiên Khí ở bên cạnh muốn rời đi, Diệp Huyên vội ngăn hắn ta lại: “Huynh làm gì đấy?”
Thiên Khí lắc đầu: “Không vui!”
Diệp Huyên đen mặt: “Huynh tu luyện theo lời họ trước, đợi đến khi tu luyện thành công, ta sẽ cho huynh ăn thịt! Rất nhiều rất nhiều thịt!”
Thiên Khí hơi do dự, sau đó nói: “Thật sao?”