Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9151




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thích Thiên lắc đầu: "Không biết nữa!"  

Diệp Huyên ở phía xa hơi thi lễ: "Tiền bối, nếu người không đáp lời thì có nghĩa là đồng ý rồi nhé!"  

Nói xong, hắn vội quay lại nhìn ba người Đạo Lăng: "Còn không mau hành lễ bái sư?"  

Đạo Lăng và Thích Thiên ngẩn ra, cái gì vậy trời? Vậy là bái sư rồi hả?  

Diệp Huyên không nói hai lời đã lập tức hành lễ: "Vãn bối bái kiến sư..."  

Còn chưa kịp dứt lời, một luồng khí tức kinh khủng chợt ập xuống Diệp Huyên.

Diệp Huyên cả kinh trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh bởi vì đối phương không đánh thẳng tay.  

Lúc này, cái cây đột nhiên rung lên, một khắc sau, một giọng nói vang lên từ trong thân cây: "Người trẻ tuổi, da mặt ngươi dày thật!"  

Diệp Huyên: "..."  

Giọng nói kia lại hỏi: "Ngươi dựa vào đâu mà nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi?"  

Diệp Huyên đáp ngay: "Không dựa vào đâu cả".  

Giọng nói kia: "Khí vận Đại đạo trên người bốn người các ngươi cũng có lợi rất nhiều với ta".  

Diệp Huyên cười ha ha.  

"Ngươi cười cái gì?"  

"Ta cười vì tiền bối đang nói đùa đấy, với thực lực của tiền bối mà còn để ý đến mấy cái khí vận Đại đạo nho nhỏ này sao? Đừng bảo là khí vận Đại đạo, cho dù là bút Đại đạo đi nữa thì e là cũng không làm gì được tiền bối".  

Giọng nói kia im bặt.  

Diệp Huyên lại nói: "Chỉ cần một luồng uy thế của tiền bối đã khiến chúng ta thấp thỏm lo sợ, thực lực như vậy e rằng có là bút Đại đạo thì cũng phải cúi đầu xưng thần".  

Giọng nói kia cười vang: "Người trẻ tuổi, ngươi biết nịnh nọt thật đấy!"  

Diệp Huyên hơi thi lễ: "Lời của vãn bối đều là suy nghĩ thật lòng, không hề điêu toa nửa câu".  

Giọng nói kia vẫn cười: "Năng lực của bút Đại đạo đáng sợ hơn rất nhiều so với những gì ngươi nghĩ, tất nhiên, giống như ngươi nói, ta cũng không sợ nó lắm".  

Diệp Huyên hơi thi lễ: "Tiền bối, bốn người chúng ta có thể được vinh hạnh bái người làm sư phụ không?"  

Khoảng không yên lặng.  

Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Vãn bối đã hiểu!"  

Nói rồi, hắn khẽ thở dài: "Không thể bái vào môn hạ của tiền bối, đúng là quá đáng tiếc".