Từ sau khi đi theo Diệp Huyên, nó tạm thời mất đi niềm vui với cuộc sống này.
Độc Cô Huyên bên cạnh Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Đừng lo, Liên Nhi chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu".
Diệp Huyên lắc đầu: "Từ Thanh Thành đến bây giờ, Liên Nhi đã chịu rất nhiều đau khổ vì con rồi".
Độc Cô Huyên nhìn biển sao phía xa xôi, nhẹ giọng nói: "Là lỗi của mẫu thân, nếu ta không để lại nhẫn cho con, các con đã! "
Diệp Huyên nhìn Độc Cô Huyên: "Không liên quan gì đến người cả, nếu người không để lại nhẫn chứa đồ kia, huynh muội bọn con e là đã chết ở Thanh Thành từ lâu rồi.
Như Kiếm Tiên tỷ tỷ từng nói, có nhận được thì phải có trả giá".
Nói đến đây, hắn nhìn về phía tinh không xa xôi: "Từ Thanh Thành đến hiện tại, con phát hiện một đạo lý, đó là thế giới này có rất nhiều lúc không phân đúng sai, chỉ có mạnh và yếu.
Nói đạo lý ở thế giới này cũng vô dụng thôi, thế giới này tràn ngập ác ý ở khắp nơi, chí ít con cảm nhận được chính là như vậy".
Nói xong, hắn hơi nâng tay phải, trên đầu ngón tay hắn bỗng xuất hiện một tia kiếm quang màu đen.
Kiếm ý Ác Niệm biến thành kiếm quang!
Diệp Huyên khẽ cười nói: "Lúc gặp phải kẻ ác, người phải ác hơn bọn họ nữa mới được!"
Vừa dứt lời, hắn lại khẽ búng tay, sợi kiếm quang kia lập tức phóng ra ngoài, tia kiếm quang kia biến mất ở nơi sâu xa trong tinh không mịt mù.
Sắc mặt Độc Cô Huyên chợt thay đổi!
Không chỉ có Độc Cô Huyên, Đế Khuyển ở bên cạnh cũng phải mở mắt ra nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt nó lộ lên tia khó tin.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Ông ấy không phải người nhà họ Diệp, đúng không?"
Độc Cô Huyên lắc đầu: "Chàng là người nhà họ Diệp, nhưng! Sau này nếu đã đến lúc, mẫu thân sẽ nói cho con nghe tất cả, được không?"
Diệp Huyên gật đầu, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Tôn trọng!.