Sao trên đời lại có người vô liêm sỉ như thế được?
Đạo Lăng hỏi: “Phải làm sao đây Diệp huynh?"
Diệp Huyên nghĩ ngợi: “Để ta xem thử”.
Hắn nói xong thì nhắm mắt lại.
Cảm nhận kiếm Thanh Huyên.
Một hồi sau, sắc mặt hắn trở nên khó coi hơn khi hoàn toàn không cảm nhận được gì, có lẽ là vì khoảng cách quá xa.
Diệp Huyên sa sầm mặt.
Đạo Lăng hỏi: “Diệp huynh có biện pháp gì không?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Chúng ta không đánh lại lão đểu đó”.
Ông ta có thể tự do qua lại trong dòng sông Tuế Nguyệt, chứng tỏ thực lực đã vô cùng kinh khủng.
Sau một hồi im lặng, Diệp Huyên nói: “Phải tìm người hỗ trợ”.
Đạo Lăng: “Ai mới được?"
Diệp Huyên hạ giọng: “Tần Quan cô nương”.
Hắn không muốn đi tìm Thanh Nhi lắm, bởi loại chuyện này mà nhờ vả nàng thì có chút áy náy, hơn nữa nếu nàng ra mặt thì không dễ thu dọn kết cục.
Diệp Huyên lấy lệnh Huyền Thiên ra rồi khởi động nó. Lệnh bài run lên, sau đó thời không trước mặt hắn nứt ra, để một ông lão bước ra.
Chính là ông lão đeo mặt nạ kia.
Ông lão hỏi: “Diệp công tử.... có chuyện gì không?"
Ông ta có phần sợ hãi Diệp Huyên, bởi một vài chuyện hắn từng làm quả thật không giống người chút nào.
Diệp Huyên mỉm cười: “Ta muốn nói chuyện với Tần Quan cô nương”.
Ông lão đeo mặt nạ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Được”.
Ông ta vươn tay để một chùm sáng trắng bay lên. Một màn ảnh nhanh chóng xuất hiện ở chân trời, hình ảnh mờ mờ bên trong dần ngưng tụ lại thành Tần Quan.
Nàng ta đang đứng trên một hòn đảo không rõ tên, đối diện là một ông lão đang ngồi, bên cạnh ông lão còn có một cô gái, chính là người cầm lưỡi hái trước kia.
Bọn họ dường như đang thảo luận điều gì.
Bỗng Tần Quan quay đầu lại, khi nhìn thấy Diệp Huyên thì thoáng ngẩn ra rồi cười hỏi: “Diệp công tử, có chuyện gì không?"
Cô gái cầm lưỡi hái và ông lão đều nhìn hắn với ánh mắt tò mò.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta có một việc muốn nhờ Tần Quan cô nương giúp đỡ”.
Tần Quan cười: “Việc gì?"