Giết người diệt khẩu!
Khóe mắt Diệp Huyên giật lên một cái, người phụ nữ này nghĩ xa ghê!
Diệp Huyên không nói gì, hắn dẫn Độc Cô Huyên xoay người rời đi, đi được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại: "Hỏi lại một lần nữa, Bắc Võ Tông muốn chiến không?"
Trong điện, sắc mặt đám cường giả Bắc Võ Tông đều khó coi.
Làm càn!
Diệp Huyên này quá kiêu ngạo!
Mà Diệp Huyên càng làm càn, bọn họ lại càng kiêng kỵ, bởi vì điều này có nghĩa là Diệp Huyên không hề sợ hãi, sau lưng hắn có người.
Cứ thế, dưới cái nhìn chăm chăm của đám cường giả Bắc Võ Tông, Diệp Huyên dẫn Độc Cô Huyên và Đế Khuyển rời đi.
Sau khi Diệp Huyên rời đi, một ông lão bên cạnh Trần Bắc Huyền trầm giọng nói: "Ngươi tin sau lưng hắn là Vị Ương Tinh Cung thật à?"
Trần Bắc Huyền lạnh lùng đáp: "Có quan trọng không?"
Ông lão nhìn Trần Bắc Huyền, Trần Bắc Huyền lại nhìn phía xa xa: "Con yêu thú kia ngươi đánh lại được không?"
Ông lão lắc đầu.
Lão là Thánh Cảnh, nhưng con yêu thú kia vẫn mang lại cảm giác cực kỳ nguy hiểm cho lão.
Trần Bắc Huyền lại nói: "Yêu thú mạnh mẽ như vậy lại tình nguyện đi theo hắn...!Sau lưng hắn, cho dù không phải Vị Ương Tinh Cung cũng chắc chắn là một thế lực khổng lồ nào đó.
Còn thanh kiếm kia nữa, chỉ một thanh kiếm mà đã ngăn lại được khí thế của chúng ta, ngươi nghĩ chủ nhân của kiếm này mạnh đến thế nào?"
Ông lão trầm mặc.
Ông lão trầm giọng nói: "Những thế lực này sẽ ra tay với hắn sao?"
Trần Bắc Huyền cười nói: "Hấp dẫn quá mà, bọn họ sẽ phải động lòng thôi.
Nhất là Thánh Địa và Vị Ương Tinh Cung, nếu Thánh Địa muốn vượt qua Vị Ương Tinh Cung thì bọn họ phải có được cơ duyên to lớn...!Mà nếu Thánh Địa muốn lấy được bảo vật trên người Diệp Huyên, Vị Ương Tinh Cung chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Hãy chờ xem, Thiên Vực này sẽ càng ngày càng loạn".
....