Nhưng lông mày Diệp Huyên lại nhíu lại, bởi vì hắn phát hiện thời không và vật chất bị hủy diệt vẫn đang còn đó.
Định luật bảo toàn!
Dù cho vũ trụ bị hủy diệt thì về bản chất, nos vẫn tồn tại, số lượng vĩnh viễn không thay đổi.
Vậy phải làm sao mới hủy diệt được bản chất đây?
Diệp Huyên rơi vào trầm tư.
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, hay là vào trong tháp tu luyện đi?”
Diệp Huyên khẽ nhắm mắt: “Ngươi còn nói nữa thì ta sẽ giết tháp tế trời!”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Huyên không vào trong Tiểu Tháp tu luyện.
Phớt lờ hết thảy ngoại vật, nhận thức lại và nhìn thẳng vào nội tâm.
Hắn biết để làm được chuyện này vô cùng khó, bởi vì hắn đã quen với việc tu luyện trong Tiểu Tháp, cũng chẳng khác nào gian lận, nếu muốn đổi ngay tắp lự thì sẽ không được, thế nhưng hắn vẫn muốn thay đổi.
Trên đỉnh núi, Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, trông giống như lão tăng ngồi thiền.
Hết ngày đến đêm, rồi lại qua ngày mới.
Thời gian dần trôi.
Ngộ!
Rất nhiều lúc, ngộ ra được thì mới đả thông được tư tưởng, từ đó, tất thảy đều thông thấu.
Thật ra, điều này chỉ vô nghĩa.
Làm sao có thể dễ dàng thông thấu như vậy được đây?
Diệp Huyên đứng dậy rời đi.
Bị vướng mắc!
Phải đi tìm kiếm linh cảm.
Diệp Huyên đi vào Tiên Bảo Các ở Đại Thiên Vực, vừa tới cửa thì lão Chương liền xuất hiện trước mặt.
Lão Chương hơi cúi người: “Diệp công tử!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta có thể tới thư phòng của Tần Quan các chủ được không?”
Lão Chương gật đầu: “Được chứ!”
Diệp Huyên khó hiểu: “Sao lại được?”
Lão Chương cười đáp: “Trước lúc đi các chủ có dặn dò, nếu lúc nào Diệp công tử quay lại, đến Tiên Bảo Các thì chắc hẳn đã ngộ ra điều gì đó nên muốn xem sách!”
Diệp Huyên: “…”
Lão Chương cười nói: “Diệp công tử, mời!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó đi lên tầng mười hai.
Trên đường đi, Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối…”
Lão Chương vội vàng nói: “Cứ gọi ta là lão Chương được rồi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Lão Chương, ông có biết các chủ của mình đi đâu không?”
Lão Chương lắc đầu cười khổ: “Không biết!”