Bởi vì hắn cảm nhận được nguy hiểm!
Ầm!
Mấy vạn đạo kiếm quang chồng chéo vừa tiếp xúc chưởng ấn kia lập tức đã vỡ vụn, mà chưởng ấn kia lại chưa tan vỡ, mà lại lao về phía Diệp Huyên!
Ở phía xa, Diệp Huyên nheo mắt, vừa suy nghĩ, vô số phi kiếm đã chém ra.
Vù vù vù!
Từng thanh phi kiếm chém vào chưởng ấn kia, khi chưởng ấn kia tiến đến trước mặt Diệp Huyên thì đã bị vạn thanh phi kiếm chém phải.
Chưởng ấn vỡ nát, nhưng Diệp Huyên lại cách không lùi mạnh ra xa gần vạn trượng!
Sau khi Diệp Huyên dừng lại, hắn nhìn về phía xa, sâu nơi thời không nứt vỡ phía xa kia, hắn nhìn thấy một thanh niên mặc trường bào màu màu đen, thanh niên chắp tay phải sau lưng, tay trái cầm một hòn đá màu đen, không biết là vật gì.
Thoáng chốc, mười mấy thanh phi kiếm đã xuất hiện xung quanh thanh niên.
Trảm Tương Lai!
Trảm Quá Khứ!
Hơn nữa còn là cú chém vượt qua tinh vực!
Sâu trong tinh không, vẻ mặt thanh niên bình tĩnh, hắn bỗng mở tay phải, sau đó nắm chặt lại.
Ầm!
Chớp mắt, khu vực thời không nơi hắn ta đứng lập tức bị chôn vùi, cùng bị chôn vùi với mọi thứ còn có cả kiếm của Diệp Huyên!
Hủy dòng sông Thời Gian!
Đây là trực tiếp phá hủy dòng sông Thời Gian ở chỗ của hắn ta!
Quan Cảnh!
Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên nghiêm trọng hơn.
Lúc này, thanh niên kia bỗng đạp ra một bước, đánh mạnh một quyền.
Răng rắc!
Một quyền này đánh ra, tinh vực thời không chỗ Diệp Huyên bỗng chốc bị chôn vùi thành tro, ngay cả vật chất cũng bị xóa sạch, đồng thời, ngay cả cơ hội tránh né Diệp Huyên cũng chẳng có, bởi vì hắn phát hiện, khi thanh niên kia đánh ra quyền thì quyền đã đánh vào người hắn rồi!
Ầm!
Thân xác Diệp Huyên lập tức vỡ vụn, linh hồn lùi ra cả mười vạn trượng!
Sau khi dừng lại, Diệp Huyên nheo mắt, hắn ngẩng đầu nhìn thanh niên phía xa, có chút phấn khích: “Mặc kệ tất cả mọi vật chất, chỉ nhắm vào bản thân, thì ra còn có thể như vậy!”
Vừa dứt lời, hắn từ từ nhắm mắt lại, sau đó, kiếm trong tay hắn bỗng bay ra.
Sâu trong tinh không phía xa, thanh niên kia phất tay áo.
Ầm!
Trên tay áo hắn ta, một vùng kiếm quang lập tức bị chôn vùi!
Tuy không khiến thanh niên kia bị thương, nhưng Diệp Huyên lại phấn khích không thôi, vì hắn lại ngộ ra được một cách sử dụng thời không và vật chất.