*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên có chút kinh ngạc: “Huynh đệ vào sinh ra tử của cha?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy! Không ngờ, con gái của Tần Bất Phàm, thế mà lại đến vùng thế giới này, hơn nữa còn kinh khủng đến vậy!”
Diệp Huyên nhìn Tần Quan trước mắt, cười nói: “Ngươi có thể nghe được lời của Tiểu Tháp, đúng chứ?”
Tần Quan gật đầu.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan: “Phụ thân ngươi và phụ thân ta quen biết nhau, ngươi biết không?”
Tần Quan khẽ cười: “Biết chút ít, phụ thân ngươi, hẳn là kiếm tu áo xanh kia, đúng chứ?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tần Quan cười nói: “Ta từng điều tra, hắn và phụ thân ta từng cùng nhau chiến đấu!”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ngươi có thể hồi sinh phụ thân ngươi không?”
Tần Quan lắc đầu: “Không thể!”
Nói rồi, nàng ta chợt dừng lại rồi nói tiếp: “Không ai có thể hồi sinh người đã chết cả!”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Hình như phụ thân đã từng hồi sinh!”
Tần Quan cười nói: “Không giống nhau, người thật sự đã chết đi, thì không cách nào hồi sinh, cho dù thời gian quay ngược, cũng không có cách nào cả!”
Diệp Huyên do dự chốc lát rồi nói: “Có thể nói rõ hơn không?”
Tần Quan ngẫm nghĩ, rồi nói: “Chuyện này rất phức tạp, nếu phải nói rõ, thì liên quan đến rất nhiều lý thuyết, mà có lẽ ngươi cũng nghe không hiểu!”
Nghe vậy, Diệp Huyên thoáng chốc đen mặt!
Tính thương tổn không cao, nhưng độ sỉ nhục thì cực lớn!
Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ bên cạnh: “Tần Quan cô nương!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn qua, ở cửa đại điện cách đó không xa, có một người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng, người đàn ông trung niên mặc áo bào xám rộng, tóc dài xõa qua vai, hai tay đặt trên đầu gối.
Tần Quan nhìn Hoang Cổ, cười nói: “Hoang Cổ, ngươi cũng muốn hồi sinh?”
Hoang Cổ cười khổ: “Có khả năng này không?”