*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiên sư nhìn Diệp Huyên, ánh mắt có chút nghi kỵ.
Nói?
Đương nhiên không dám nói!
Ông ta biết, nếu ông ta dám nói thì người trước mắt này cũng dám giết!
Diệp Huyên nheo hai mắt: “Nói hay không?”
Nghe vậy, Tiên Sư kinh sợ trong lòng, vội lên tiếng: “Diệp công tử, là lỗi của ta, có chút tâm tư nhỏ, mong Diệp công tử đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta!”
Vẻ mặt Diệp Huyên vô cảm: “Ta có!”
Vẻ mặt Tiên Sư cứng đờ.
Lúc này, âm thanh của Tiểu Tháp bỗng vang lên trong đầu Tiên Sư: “Tiểu chủ nhà ta thích Tinh Thần Mạch, ngươi thể hiện chút thì hắn không tính toán nữa!”
Tinh Thần Mạch!
Tiên Sư do dự rồi lấy một chiếc nhẫn chứa đồ cho Diệp Huyên: “Diệp công tử, chút tâm ý nhỏ, mong nhận cho!”
Diệp Huyên quét mắt nhìn, lập tức giận dữ: “Ngươi xem ta là người thế nào, ta là loại người đó sao?”
Tiên Sư ngây người, vẻ mặt khó tin.
Diệp công tử không ham của?
Lúc này, âm thanh Tiểu Tháp lại vang lên trong đầu Tiên Sư: “Cho ít rồi!”
Tiên Sư: “…”
Lúc này, kiếm Thanh Huyên trong vỏ bỗng run lên, tiếng kiếm bỗng vang vọng.
Tiên Sư lo sợ trong lòng, vội lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đưa cho Diệp Huyên: “Diệp công tử, ta… Toàn bộ Tinh Thần Mạch của ta đều ở đây cả!”
Diệp Huyên liếc nhìn, trong nhẫn chứa đồ chỉ có gần ba vạn Tinh Thần Mạch, hắn nhíu mày: “Sao ngươi lại nghèo như vậy? Tiên Bảo Các người ta hở ra là đã có mấy tỷ Tinh Thần Mạch rồi!”
Tiên Sư cười khổ: “Diệp công tử, Tiên Bảo Các là làm ăn, người bình thường sao có thể so được với người làm ăn?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Cũng đúng!”
Nói rồi, hắn nhận lấy nhẫn chứa đồ, sau đó quay người rời đi.
Tiên Sư thở phào trong lòng, sợ hãi chảy cả mồ hôi lạnh.
Khoảnh khắc vừa nãy, trực giác nói cho ông ta biết, nếu Diệp Huyên xuất kiếm thì ông ta chắc chắn sẽ chết!
Không đỡ nổi!
Như nghĩ đến gì đó, Tiên Sư lại thở dài trong lòng.
Không thể không nói, cơ cấu bản thân quả thực nhỏ!