*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Sinh nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử là khách quý siêu cấp của Tiên Bảo Các ta, vì sao lại giết hai người của Tiên Bảo Các?”
Diệp Huyên cười nói: “Ông đến để khởi binh vấn tội à?”
Lý Sinh cười nói: “Diệp công tử, ta chỉ muốn nhận được một câu trả lời hợp lý thôi!”
Diệp Huyên cười khẽ: “Vậy Lý Sinh hội trưởng đã biết ngọn nguồn của chuyện này chưa?”
Lý Sinh khẽ mỉm cười: “Diệp công tử, A Cải kia mạo phạm Diệp công tử, nhưng không hề đáng chết, đúng không?”
Diệp Huyên nhìn chằm chằm Lý Sinh: “Hắn xúc phạm ta, sao lại không đáng chết? Chẳng lẽ hắn ta phải đánh chết ta mới là đáng chết à?”
Nụ cười trên mặt Lý Sinh dần biến mất: “Diệp công tử đừng trách ta nhiều lời, cậu hành động như vậy thật sự quá tuyệt tình, tục ngữ có câu dĩ hoà vi quý!”
Diệp Huyên cười nhạt: “Hắn cũng không phải nhi tử của ta, vì sao ta phải nể tình hắn? Hơn nữa, chẳng lẽ ông chưa từng nghe câu thả hổ về rừng, hậu hoạ khôn lường à?”
Lý Sinh im lặng nhìn Diệp Huyên.
Diệp Huyên đột nhiên xoay người rời đi.
Lúc này, Lý Sinh đột nhiên trầm giọng nói: “Diệp công tử, ta không biết vì sao Các chủ lại cho cậu lệnh Huyền Thiên… Ta chỉ muốn khuyên cậu một câu, con người không nên quá kiêu ngạo, hành động cũng không nên quá tuyệt tình, nếu không…”
Diệp Huyên đột nhiên xoay người vung kiếm.
Oanh!
Lý Sinh lập tức bị chém lùi mấy nghìn trượng!
Sau khi dừng lại, cánh tay phải của ông ta đã bị đứt lìa, máu tươi bắn tung toé!
Diệp Huyên nhìn Lý Sinh: “Ông đang dạy ta cách làm người à?”
Lý Sinh nhìn Diệp Huyên với vẻ khó tin: “Vì… Vì sao thực lực của cậu lại mạnh đến thế!”