*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Nếu người chống lưng của ta mạnh mẽ thì ông sẽ không làm khó ta, đúng không?”
A Nan đáp: “Phải!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ông từng nghe nói đến Tam Kiếm chưa?”
A Nan nhíu mày: “Đó là thứ gì? Chưa từng nghe nói tới!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Vậy có từng nghe nói đến Thời Gian Chi Chủ chưa?”
A Nan híp mắt: “Đương nhiên là có!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta và ông ấy là huynh đệ kết nghĩa!”
A Nan lập tức nổi giận: “Thằng nhãi ranh, ngươi đang sỉ nhục chỉ số thông minh của lão phu à? Thời Gian Chi Chủ là người phương nào? Đó là Thần Thời Gian, trông coi thời gian chi đạo, được người tu hành kính ngưỡng, ngươi lại nói ngươi là huynh đệ kết nghĩa với ngài… Có phải ngươi bị ngu không?”
Nghe vậy, Diệp Huyên trợn mắt há mồm.
Mẹ kiếp!
Sao lại vô lý thế nhỉ!
Tại sao lúc hắn nói thật luôn không có người tin?
Lúc trước sau khi đánh một trận với Đạo Huyền Nhất, hắn cũng muốn thay đổi để làm người, không còn cà lơ phất phơ nữa. Nhưng hắn phát hiện dường như là không được!
Người thành thật không thể tồn tại trong thế giới này!
A Nan nhìn chằm chằm Diệp Huyên:”Rốt cuộc ngươi là ai!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Một tán tu!”
A Nan nổi giận: “Một tán tu lại dám giết người của Tiên Bảo Các? Ngươi đang sỉ nhục chỉ số thông minh của lão phu đúng không? Mau nói đi, rốt cuộc ngươi là ai!”
Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt: “Ta là phụ thân của ông, được chưa?”
A Nan phẫn nộ: “Ngươi đang sỉ nhục lão phu sao? Ngươi…”
Diệp Huyên cũng nổi giận: “Lão già, lão tử chẳng những muốn sỉ nhục ông mà còn muốn đánh chết ông nữa!”
Nói xong, hắn lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu!
Sắc mặt của A Nan ở phía xa lập tức thay đổi, ông ta lập tức đánh ra một quyền.
Oanh!
Một vùng sáng trắng nổ tung, A Nan liên tục lùi lại mấy vạn trượng, khi dừng lại, thân thể ông ta lập tức tan nát, chỉ còn lại linh hồn.
Một kiếm đánh tan thân thể trong nháy mắt!