*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô gái váy trắng che miệng cười khẽ: “Công tử, ngươi đúng là biết điều”.
Dứt lời, nàng ta bắt đầu tự giới thiệu: “Công tử, ta tên Tang Dư! Là một quản sự của Tiên Bảo Các!”
Tiên Bảo Các!
Nghe nàng ta nói thế, Diệp Huyên sửng sốt!
Nơi này cũng có Tiên Bảo Các?
Tang Dư cười nói: “Thấy thái độ của công tử, có lẽ cũng biết đến Tiên Bảo Các ta!”
Diệp Huyên cười nói: “Tiên Bảo Các rải rác khắp chư thiên vạn giới, có ai mà không biết chứ?”
Tang Dư cười duyên dáng: “Công tử, đây là lần đầu tiên ngươi đến Đại Hoang Cổ giới đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Tang Dư chớp mắt, sau đó nói: “Vậy công tử có muốn hiểu thêm về Đại Hoang Cổ giới không?”
Diệp Huyên cười hỏi: “Bao nhiêu Tinh Thần Mạch?”
Tang Dư cười đáp: “Công tử đúng là thẳng thắn! Nếu tìm hiểu đơn giản thì chỉ cần năm Tinh Thần Mạch, tìm hiểu chi tiết thì là hai mươi Tinh Thần Mạch, còn nếu muốn tìm hiểu sâu sẽ mất năm mươi Tinh Thần Mạch!”
Năm mươi Tinh Thần Mạch!
Diệp Huyên cạn lời.
Mẹ kiếp!
Tiên Bảo Các này đúng là biết cách kiếm tiền!
Nếu hôm nay có nhiều người hơn đến đây, không phải Tiên Bảo Các sẽ kiếm được một khoản sao?
Các chủ của Tiên Bảo Các chắc chắn chính là một phú bà siêu cấp, có lẽ còn giàu hơn của Tuyết tỷ rất nhiều.
Lúc này, Tang Dư cười hỏi lại: “Công tử có nhu cầu không?”
Diệp Huyên cười khẽ, đang định đáp lời thì có một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Tang Dư!”
Nghe thấy giọng nói này, Tang Dư nhíu mày, nàng ta quay đầu, bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi đi tới.
Người đàn ông mặc trường bào trắng rộng rãi, tướng mạo anh tuấn, trong tay cầm một cây quạt xếp, có vẻ rất tao nhã.
Người đàn ông đi tới trước mặt Tang Dư, khẽ mỉm cười: “Tang Dư, cô lại ra ngoài chào hàng à!”
Tang Dư lạnh nhạt đáp: “A Cải công tử, đây là công việc của ta!”
A Cải khẽ thở dài: “Ta đã nói với cô là ta sẽ nuôi cô mà!”
Tang Dư cười nói: “Ta thích dựa vào bản thân để có được thứ mình muốn!”
A Cải lại thở dài một lần nữa: “Tang Dư, cô cần gì phải thế chứ?”
Tang Dư nhìn A Cải: “A Cải công tử, ta còn phải làm việc!”