*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Lam Sơn lao tới cách Thiên Mệnh chừng mấy chục trượng, một thanh kiếm đâm xuyên qua đầu mày của ông ta.
Ầm!
Cơ thể Lam Sơn run lên dữ dội, sau đó trở nên hư ảo.
Giết trong nháy mắt!
Đến cơ hội đánh trả cũng không có.
Hơn nữa ông ta còn không nhìn thấy Thiên Mệnh ra tay như thế nào!
Lam Sơn nhìn Thiên Mệnh phía xa, hơi mờ mịt: “Ta yếu đến vậy ư…”
Xung quanh yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Yếu đến vậy ư?
Đây là Chí Tôn đó!
Hội trưởng phân hội Tiên Bảo Các Vu Tiên ở trong bóng tối tái mặt.
Lão đã hiểu ra vì sao Các chủ lại trao lệnh Huyền Thiên cho Diệp Huyên rồi.
Là do lão hạn hẹp!
Lúc này, Lam Sơn ở đằng xa chợt quay đầu lại nhìn Mạc Hiền: “Vì sao ngươi không ra tay?”
Mạc Hiền run giọng trả lời: “Có ý nghĩa gì không?”
Lam Sơn cười thê lương: “Không có!”
Dứt lời, ông ta đã hoàn toàn biến mất.
Bị xoá sổ hoàn toàn.
Mạc Hiền nhìn Thiên Mệnh nơi xa, do dự một lát rồi cất lời: “Đầu hàng không giết có được không?”
Ông ta nói xong, một thanh kiếm đột nhiên đâm xuyên qua đầu mày, ngay lập tức ông ta đã bị tiêu diệt!
Mọi người: “…”
Ở nơi sâu trong tinh không xa xôi, Linh Long sợ hãi toàn thân run rẩy: “May mà ông đây chạy nhanh… Người đời cười ta nhát gan, ta cười người ngu ngốc…”
Nói xong nó biến mất vào sâu trong tinh không vô tận.
Cuối cùng, Thiên Mệnh quay đầu nhìn Đạo Huyền Nhất ở phía xa, Đạo Huyền Nhất cũng đang nhìn nàng với vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt không có một tia sợ hãi!
Thiên Mệnh nhìn Đạo Huyền Nhất: “Ngươi gọi tên đó đến à?”
Đạo Huyền Nhất hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?”
Phụt!
Một thanh kiếm bất chợt đâm xuyên qua chân mày của Đạo Huyền Nhất, cơ thể nàng ta cứng đờ, linh hồn thoáng chốc trở nên hư ảo.
Thiên Mệnh nhìn Đạo Huyền Nhất: “Ta bảo ngươi trả lời chứ không phải ngươi hỏi!”
…
Nghe thấy lời này của Thiên Mệnh, mắt Dương Niệm Tuyết sáng lên, đúng là bá đạo!