*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngươi nói ngươi mạnh? Sẽ còn có người khác mạnh hơn!
Đạo Huyền Nhất nhắm mắt lại, một hồi sau thì khom lưng thi lễ về phía thư phòng.
Một sự tôn trọng.
Nàng ta sẽ không ra tay tại nơi này nữa.
Sau khi lui ra ngoài cửa, cảnh giới của Đạo Huyền Nhất được khôi phục, theo đó là khí tức tăng vọt.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt Dương Niệm Tuyết khó coi trông thấy: “Đệ đệ à, nàng ta lại đột phá rồi... Má, chịu không nổi nữa!"
Đột phá!
Sau khi bị đả kích, Đạo Huyền Nhất không những không suy sụp mà còn đột phá tâm cảnh, đưa thực lực lên một tầm cao mới.
Yêu nghiệt là gì?
Yêu nghiệt chính là đây!
Cường giả chân chính là gì?
Chính là người không sợ vinh nhục, sau khi chịu hổ thẹn mà vẫn can đảm bước tới.
Tất cả những gian khổ và khó khăn trên đời chỉ là tảng đá lót đường chứ không phải chướng ngại vật.
Khí tức của Đạo Huyền Nhất ngày càng mạnh, khiến bên ngoài sôi trào cả lên dù trong thư phòng không có động tĩnh gì.
Toàn bộ Trung Thế Giới đều đang sôi trào.
Đây là Chí Tôn!
Nghĩa là thế nào?
Chính là cảnh giới sau Vĩnh Hằng Bất Hủ, mang ý nghĩa cực hạn, ý chỉ thân xác, thần hồn và ý chí đã đạt đến giới hạn tối cao của bản thân. Khi ấy, ba phạm trù kia của một người đều đã mạnh đến mức kinh khủng. Có thế nói, cường giả Chí Tôn thì thân xác, thần hồn và ý chí đều đã đột phá cực hạn của bản thân.
Muốn đến Vĩnh Hằng Bất Hủ không hẳn là khó, nhưng muốn đạt đến cực hạn thì khó như lên trời.
Làm được và làm đến cực hạn là hai khái niệm khác nhau.
Mạc Hiền và Lam Sơn trong Tiên Bảo Các đồng thời ngẩng đầu, khi thấy Đạo Huyền Nhất đột phá thì đầu óc trống rỗng.
Đột phá rồi ư?
Chỉ vậy mà đột phá?
Bọn họ đã đạt đến Chí Tôn từ nghìn năm trước, sau ngần ấy thời gian vẫn là Chí Tôn, bởi vì để lên cao nữa thì quá mức khó khăn.
Bọn họ đã đạt đến cực hạn của bản thân ở mọi phương diện, theo lý thuyết thì không nên khó như vậy.
Thế mà Đạo Huyền Nhất lại đột phá?
Cứ thế mà đột phá?
Sắc mặt hai người không những khó coi mà còn phức tạp vô cùng.
Lam Sơn khẽ lắc đầu: “Nàng ta tích lũy rồi mới bộc phát”.