Dương Niệm Tuyết: “Ý là ta sợ bọn họ sử dụng bí pháp gì đó để tìm ra chúng ta”.
Sau một hồi im lặng, Diệp Huyên tiến vào Tiểu Tháp.
Thời gian.
Đây là thứ hắn cần nhất hiện nay.
Hắn đi đến một đỉnh núi, mờ mịt dõi mắt nhìn vào xa xăm.
Khi đại chiến với Đạo Huyền Nhất, hắn không chỉ thiêu đốt huyết mạch mà còn cả linh hồn, ngay cả Tiểu Hồn cũng chủ động để hắn cắn nuốt. Vậy mà hắn vẫn không đánh lại đối phương.
Đây là lần tuyệt vọng nhất từ trước đến giờ.
Tiểu Hồn!
Diệp Huyên nhắm mắt lại.
Cảm thấy trong lòng rỉ máu.
Đồng thời, huyết mạch trong người bỗng xao động như muốn bộc phát.
Dương Niệm Tuyết xuất hiện bên cạnh, nói với hắn: “Khống chế huyết mạch lại. Điều đệ cần bây giờ là bình tĩnh, không phải điên, trừ khi đệ muốn gọi người đến”.
Gọi người.
Hai chữ này như một cây châm đâm vào tim hắn.
Không biết tự khi nào, mỗi khi hắn gặp khó khăn đều sẽ có Thanh Nhi ra tay tương trợ. Dần dà hắn trở nên không biết sợ là gì, từ đó cũng thường vênh váo ra vẻ.
Nhưng lần này Thanh Nhi không đến.
Hắn đã nếm được thế nào là tuyệt vọng.
Tuyệt vọng chân chính.
Cho dù liều mạng cũng không thể thay đổi kết quả.
Thế đạo này tàn khốc như vậy đấy, có đôi khi cho dù ngươi có nỗ lực hay dốc sức đến đâu cũng sẽ không đạt được kết quả mãn nguyện.
Diệp Huyên siết chặt hai tay, ép bản thân tỉnh táo lại.
Tức giận là biểu hiện của kẻ vô năng.
Chỉ có người như vậy mới lãng phí sức mình vào loại chuyện vô nghĩa này.
Hồi lâu sau, huyết dịch trong người hắn êm đềm trở lại.
Dương Niệm Tuyết nhìn hắn, không khỏi cảm thấy đau lòng. Nàng biết sự ra đi của Tiểu Hồn đã khiến hắn bị ảnh hưởng rất sâu sắc.
Tiểu Tháp cũng không hé răng.
Đây là lần đầu tiên nó và Diệp Huyên gặp cảnh thảm thiết thế này, vì vậy cũng bị sốc không nhẹ.