Mấy nghìn lá bùa!
Nhìn thấy những lá bùa trong tay Dương Niệm Tuyết kia, sắc mặt cô gái đeo giỏ trúc lập tức sầm xuống.
Uy lực của những lá bùa kia không hề tầm thường, nàng ta cũng không dám xem nhẹ.
Dương Niệm Tuyết đột nhiên nói: "Tiểu Tháp, đưa Tiểu chủ của ngươi vào trong chữa thương đi!"
Tiểu Tháp nhanh chóng thu Diệp Huyên đang suy yếu vào trong tháp!
Dương Niệm Tuyết nhìn cô gái đeo giỏ trúc ở phía xa, vẻ mặt vô cảm: "Ta vốn không quá muốn dùng những tấm bùa này, bởi vì trước đây cha từng nói ta chỉ biết dựa vào mỗi ngoại vật..."
Nói đến đây, nàng lắc đầu: "Nữ nhân, nào, để ta xem ngươi đánh nhau giỏi đến cỡ nào!"
Dứt lời, nàng mở tay ra, một tấm bùa đột nhiên bay lên.
Xoẹt!
Một tia kim quang xé rách bầu trời!
Phía xa xa, cô gái đeo giỏ trúc vô cảm đấm ra một quyền!
Ầm!
Tia kim quang kia lập tức bị đánh vỡ, nhưng một khắc sau, lại có một vệt kim quang khác lao nhanh đến!
Cô gái đeo giỏ trúc khẽ nhíu mày lại, nàng ta chậm rãi nhắm mắt, một khắc sau, thân thể nàng ta liền trở nên hư huyễn.
Trảm Quá Khứ!
Khi thấy thân thể cô gái đeo giỏ trúc trở nên mờ ảo, Dương Niệm Tuyết ở phía xa cũng híp mắt lại, một khắc sau, nàng xòe tay ra, một chiếc gương cũ kỹ xuất hiện trong tay nàng. Nàng vung tay, chiếc gương bỗng bay lên trên đỉnh đầu nàng, tiếp đó, một chùm ánh sáng quỷ dị lập tức bao phủ lấy cơ thể Dương Niệm Tuyết.
Ầm!
Trong nháy mắt, thân thể Dương Niệm Tuyết trở nên hư huyễn!
Mà đúng lúc này, cô gái đeo giỏ trúc ở phía xa đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Niệm Tuyết, nàng ta híp hai mắt lại: "Ngươi không ở trong quá khứ!"
Dương Niệm Tuyết lạnh lùng nói: "Biết đây là kính gì không? Đây là kính thần Thời Không, nếu được nó soi chiếu, trừ Tam Kiếm ra, không ai có thể chém được quá khứ và dò ra tương lai của ta cả!"
Cô gái đeo giỏ trúc liếc mắt nhìn thần kính Thời Không trên đỉnh đầu Dương Niệm Tuyết, nàng ta chậm rãi siết chặt tay phải lại, một khắc sau, nàng ta đột nhiên lao về phía trước, đấm một quyền về phía Dương Niệm Tuyết, mà đối diện với nàng ta là một đống bùa chú lớn nhỏ!
Dương Niệm Tuyết điên cuồng ném bùa ra, từng lá rồi từng lá, trong nháy mắt, khắp tinh hà này đã sục sôi rồi bốc cháy lên!
Dưới sự bắn phá liên tục từ bùa chú của Dương Niệm Tuyết, cô gái đeo giỏ trúc kia cũng bị đẩy lùi lại không ngừng!
Những tấm bùa kia không hề tầm thường, uy lực của chúng cực kỳ lớn, tất nhiên quan trọng hơn là Dương Niệm Tuyết có quá nhiều bùa!
Khoảng một phút sau, bùa chú trong tay Dương Niệm Tuyết đã ngày càng ít đi, mà sắc mặt của nàng cũng đang càng lúc càng nghiêm lại.
Tuy những lá bùa này có thể đẩy lùi cô gái đeo giỏ trúc, nhưng cũng không thể gi3t chết đối phương được.
Không bao lâu sau, Dương Niệm Tuyết cuối cùng cũng dùng đến lá bùa cuối cùng, mà lá bùa này cũng bị cô gái đeo giỏ trúc ở phía xa phá nát một cách dễ dàng!
Cô gái đeo giỏ trúc nhìn Dương Niệm Tuyết: "Còn nữa không?"