Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8769




Lúc này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.  

Nếu không đỡ được cú đấm này thì hắn sẽ chết chắc.  

Vì bây giờ hắn chỉ có linh hồn, hơn nữa linh hồn còn cực kỳ yếu ớt!  

Không thắng sẽ chết!  

Nghĩ thế, kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên đột nhiên rung lên, một khắc sau, hắn xông về phía trước, rút kiếm chém một phát.  

Sinh Tử Nhất Kiếm!  

Không sống thì chết!  

Vừa ra chiêu kiếm này, Diệp Huyên lập tức bay đi, cùng lúc đó, một lực lượng mạnh mẽ đánh lên linh hồn của hắn.  

Phực!  

Linh hồn của Diệp Huyên lập tức bốc cháy, sau đó bắt đầu tan biến với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy…

Linh hồn sắp tan biến!  

Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.  

Lúc này, hắn cảm nhận được bản thân sắp hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.  

Dù đến giờ phút này, hắn vẫn không định gọi người!  

Vua dựa dẫm!  

Đây là biệt danh Thiên Yếm đặt cho hắn!  

Nhưng không ai biết rằng hắn rất không thích biệt danh này.  

Không có Thanh Nhi, không có phụ thân, hắn sẽ không có chỗ đứng trên thế gian này sao?  

Sự thật chứng minh đúng là như thế!  

Thực tế vốn tàn khốc!  

Nóng tính?  

Nóng tính cũng được, nhưng nóng tính mà không có thực lực chính là ngu ngốc!  

Con người không thể không nóng nảy, không thể không có khí phách, nếu không thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa?  

Xem thường sinh tử, không phục thì đánh!  

Nghe rất lợi hại, nhưng muốn làm được thì cần phải trả giá!  

Rất nhiều người trên thế gian này không phải không nóng tính, không phải không có khí phách, mà là thực lực của bọn họ không cho phép bọn họ hành động bất chấp hậu quả.  

Trên đời này có quá nhiều điều bất công, không phải ai cũng có thể chống lại sự bất công này!  

Giống như lúc này đâu, cô gái váy đen kia ám sát hắn, sau đó sỉ nhục hắn, hắn có thể nhịn được sao?  

Hậu quả của việc không thể nhẫn nhịn chính là ra tay!  

Nhưng dưới tình huống Thanh Nhi và phụ thân không ra mặt, kết quả sẽ là gì? Kết quả là hắn bị ăn đòn, sau đó là kết thúc sinh mạng.  

Đây chính là thực tế!  

Nhưng Diệp Huyên cũng không thấy hối hận, người sống không phải là vì khí phách sao?