*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Oanh!
Một tia kiếm quang loé lên, lực lượng thần bí kia lập tức vỡ tan, cùng lúc đó, một tàn ảnh liên tục lùi lại!
Diệp Huyên nhìn về phía xa, ở đó có một cô gái đang đứng, cô gái mặc trường bào bó sát người, tay cầm một con dao găm, ánh mắt sắc bén tựa như đao.
Diệp Huyên nhìn cô gái: “Cô là ai?”
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ta là tổ tông của ngươi!”
Dứt lời, nàng ta lại biến mất.
Nghe vậy, Diệp Huyên cau mày, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên chém ra.
Oanh!
Cô gái kia bị kiếm của Diệp Huyên chém lùi lại vạn trượng!
Bây giờ, người bình thường hoàn toàn không thể đỡ được lực lượng trong chiêu kiếm của hắn!
Bị chiêu kiếm của Diệp Huyên chém lui, đầu tiên cô gái sửng sốt, sau đó thì nổi giận: “Tên cặn bã này!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lại nhíu mày một lần nữa: “Có phải ngươi ăn phải phân không, sao miệng lại bẩn thế!”
Cô gái gắt giọng: “Ngươi là nhi tử của y, không phải cặn bã thì là gì?”
Dứt lời, nàng ta đột nhiên nhảy lên, chém một đao về phía Diệp Huyên, chiêu đao này khiến không gian trên đầu hắn nứt ra, sau đó, những đao mang xuất hiện.
Trong mắt Diệp Huyên lộ vẻ dữ tợn, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, một khắc sau, thời không nơi hắn vừa đứng lập tức trở nên hư ảo!
Trảm Quá Khứ!
Cô gái ở phía xa như cảm nhận được điều gì đó, nàng ta híp mắt, một khắc sau, thân thể nàng ta lại trở nên hư ảo!
Lúc này, một cánh tay đột nhiên đè lên vai nàng ta.
Oanh!
Thân thể vốn sắp biến mất hoàn toàn của cô gái bình thường trở lại!
Lúc này, bàn tay kia chợt đánh một quyền về phía trước!
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, sau đó, Diệp Huyên vội vàng nâng kiếm lên đỡ.
Oanh!
Diệp Huyên và kiếm đồng thời lùi lại vạn trượng!
Sau khi dừng lại, Diệp Huyên nhìn về phía cách đó không xa, sau lưng cô gái lại xuất hiện một cô gái nữa, cô gái này chính là người đeo giỏ trúc kia!
Lại là người phụ nữ này!