*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không đánh nữa à?
Đây là kiếm tu ư?
Một lúc lâu sau, nàng ta hơi lắc đầu: “Cái quái gì thế này!”
Nói xong nàng ta quay người biến mất.
…
Sau khi trở về Huyên giới, Diệp Huyên nhìn thời không phía xa, thấy cô gái kia không đuổi tới thì thở phào nhẹ nhõm.
Thực lực của cô gái đó quá đáng sợ.
Không ngờ nàng ta cũng có thể quay về quá khứ.
Hơn nữa chẳng phải người chấp pháp thời gian đã nói nếu cường giả nào không có giấy phép sử dụng thời gian thì chỉ có thể vào dòng sông Thời Gian trong thời gian ngắn thôi sao?
Tại sao nàng ta lại có thể ở trong dòng sông Thời Gian lâu như vậy, hơn nữa pháp tắc Thời Gian còn không nhằm vào nàng ta!
Không bình thường!
Lúc này, Dương Niệm Tuyết ở bên cạnh chợt nghiêm nghị bảo: “Bên ngoài nguy hiểm thật đấy, lúc trước khi đi theo phụ thân, cảm thấy phụ thân đánh ai cũng chỉ dùng một kiếm…”
Nói rồi nàng nhìn Diệp Huyên, nghiêm túc nói: “Lão đệ, thực lực của chúng ta so với phụ thân vẫn còn một chút khoảng cách!”
Diệp Huyên lắc đầu cười khổ.
Dương Niệm Tuyết hỏi: “Bây giờ phải làm sao?”
Diệp Huyên trả lời: “Tu luyện! Tu luyện đến Vĩnh Hằng Bất Hủ Cảnh”.
Nói xong hắn vào Tiểu Tháp, lấy hết số Tinh Thần Mạch vừa có được ra.
Vĩnh Hằng Bất Hủ!
Thân thể, linh hồn và ý chí đều phải được nâng cao.
Dương Niệm Tuyết nhìn Diệp Huyên khổ luyện, im lặng một lúc rồi nói: “Lão đệ, ta có một bảo bối có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của đệ, không có bất kỳ tác dụng phụ nào, chỉ cần ba nghìn Tinh Thần Mạch, đệ có mua không?”
Diệp Huyên: “…”
…
Nghe thấy câu này của Dương Niệm Tuyết, Diệp Huyên lắc đầu thở dài.
Mẹ kiếp!
Đây là tỷ tỷ ruột đấy!
Tỷ tỷ ruột một giọt máu đào hơn ao nước lã!
Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Huyên, Dương Niệm Tuyết lườm hắn: “Ta đã giảm giá cho đệ rồi đấy”.