*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối phương thi triển lĩnh vực Thời Gian!
Diệp Huyên chấn động, tay trái nhanh chóng thả ra, kiếm Thanh Huyên chợt chém đi.
Phụt!
Kết giới thời không trước mặt hắn bị kiếm Thanh Huyên phá tan, nhưng lúc này một đạo quyền ấn lại đập vào đầu mày của hắn mà không hề báo trước.
Bùm!
Diệp Huyên cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng, sau đó người hắn bay ra ngoài.
Khi Diệp Huyên dừng lại thì hắn đã hoàn toàn choáng váng.
Bị đánh không thể đánh trả!
Lúc này, Tiểu Tháp chợt hỏi: “Tiểu chủ, được rồi đấy”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Được rồi cái gì?”
Tiểu Tháp trầm giọng bảo: “Trước đây người luôn ngầu không quá ba giây mới bị đánh không thể đánh trả, bây giờ người đã ngầu rất nhiều ngày rồi. Thoả mãn đi”.
Diệp Huyên: “…”
Ở phía xa, cô gái đeo giỏ trúc lại ra tay lần nữa, Dương Niệm Tuyết ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Các hạ, không thù không oán, cô làm thế này có phải quá đáng quá không?”
Cô gái đeo giỏ trúc nhìn Dương Niệm Tuyết: “Cô muốn đánh thay hắn à?”
Dương Niệm Tuyết vội vàng tránh sang một bên: “Coi như ta chưa nói gì đi”.
Diệp Huyên: “…”
Cô gái đeo giỏ trúc dời mắt, nhìn Diệp Huyên nơi xa, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước: “Điều khiển Thời Gian Chi Đạo dưới hình thức gian lận, ngươi không thấy xấu hổ à?”
Hình thức gian lận!
Diệp Huyên nhìn nàng ta, cười đáp lại: “Ta không gian lận, ta điều khiển Thời Gian Chi Đạo một cách quang minh chính đại mà”.
Nói rồi hắn chầm chậm nhắm mắt lại.
Tịnh tâm!
Ngưng thần!
Kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên khẽ rung lên.
Xa xa, cô gái đeo giỏ trúc dừng bước, nàng ta nhìn Diệp Huyên, tay phải từ từ nắm chặt.
Lúc này, Diệp Huyên chợt mở mắt ra, giây kế tiếp hắn dẫn Dương Niệm Tuyết biến mất tại chỗ.