*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt ông lão khá khó coi: “Lệnh Huyền Thiên!”
Diệp Huyên nói: “Biết ta và Các chủ Tiêu Bảo Các có quan hệ gì không?”
Ông lão nhìn Diệp Huyên đăm đăm, không lên tiếng.
Diệp Huyên chợt đi về phía ông lão, thấy vậy, ông ta nhíu mày: “Ngươi làm gì đấy?”
Diệp Huyên cười bảo: “Chẳng phải ông muốn giết hai huynh muội ta sao? Tới đây, ông đánh chết ta đi!”
Vẻ mặt ông lão rất khó coi!
Diệp Huyên nói: “Mau tới đánh chết ta đi! Ta đảm bảo sẽ không gọi người”.
Ông lão: “…”
Lúc này, bốn phía xuất hiện rất nhiều cường giả của Táng Sơn, thấy Diệp Huyên phách lối như vậy, nét mặt bọn chúng cũng khó coi đến cùng cực.
Mẹ nó, phách lối thế!
Không phải người à?
Có người đang định ra tay nhưng bị Sơn chủ Táng Sơn ngăn lại.
Lệnh Huyền Thiên!
Có lệnh bài này có nghĩa là Diệp Huyên đã được Các chủ Tiêu Bảo Các công nhận, mà Các chủ của Tiêu Bảo Các…
Nghĩ đến đây, nét mặt Sơn chủ Táng Sơn không khỏi trở nên nặng nề.
Ông ta cũng rất dè chừng Các chủ của Tiêu Bảo Các, bởi vì ông ta đã từng bị đối phương cho một bài học!
Đó là một người đáng sợ tới mức không thể tả được.
Lúc này, Diệp Huyên lên tiếng: “Chẳng phải các ông muốn giết ta à? Tới đây đi”.
Ông lão dẹp mọi suy nghĩ, nhìn Diệp Huyên: “Chàng trai, đừng được đằng chân lân đằng đầu. Tuy ngươi là…”
Nói đến đây, con ngươi của ông ta đột nhiên co lại, giây tiếp theo, trong ánh mắt của mọi người, cơ thể ông ta bỗng trở nên hư ảo.
Chém rồi!
Nhìn thấy cảnh này, những cường giả của Táng Sơn đang có mặt đều ngây người.
Chuyện gì vậy?
Ông lão nhìn Diệp Huyên chằm chằm, trong mắt là vẻ kinh hãi: “Thời gian… Sao ngươi có thể quay lại quá khứ chứ… Không thể nào…”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Quay lại quá khứ chẳng phải là chuyện rất đơn giản ư? Sao, ông không biết à?”
Ông lão: “…”