Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8727




Người sống!  

Dương Niệm Tuyết ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy một ông lão đang chậm rãi đi đến.  

Ông ta mặc áo bào đen dày cộm, vóc người tuy thấp bé nhưng ánh mắt ác liệt vô cùng.  

Ông lão nhìn Dương Niệm Tuyết rồi nhìn Diệp Huyên: “Kiếm tu”.  

Diệp Huyên cười: “Đúng vậy”.  

Ông lão im lặng một hồi: “Cảnh giới ngươi không đủ nhưng lại mạnh đến đáng sợ, ngươi… không tu theo cảnh giới!"  

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.  

Ông lão im lặng một hồi: “Các ngươi đến đây làm gì?"  

Diệp Huyên do dự trước khi nói: “Xin được lỗ m ãng hỏi một câu, tiền bối là...”  

Ông lão điềm tĩnh đáp: “Ta đã không còn ở đây, thứ ngươi thấy chỉ là ảo ảnh của ta thôi”.  

Ảo ảnh!  

Diệp Huyên thấp giọng hỏi: “Tiền bối là cường giả trên Vĩnh Hằng Bất Hủ!"  

Ông lão nhìn hắn: “Phải”.  

Diệp Huyên cười: “Không giấu gì tiền bối, tỷ đệ chúng ta đến đây vì truyền thừa”.  

Truyền thừa?  

Ông lão im lặng.  

Diệp Huyên thả nhẹ giọng: “Tiền bối có để lại truyền thừa chứ?"  

Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, nhưng hai ngươi e rằng không hợp”.  

Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?"  

Ông lão: “Mạnh như vậy rồi còn cần gì truyền thừa nữa?"  

Diệp Huyên lập tức sướng rơn. Lần đầu tiên được người khác khen!  

Trước đây toàn bị chê như gì.  

Ông lão lại nói: “Ngươi tu luyện không theo cảnh giới, nhưng ta lại có, nên truyền thừa của ta không hợp với ngươi. Hơn nữa ngươi đã rất mạnh, cho dù là chân thân của ta cũng chưa chắc làm gì được ngươi. Thanh kiếm trong tay ngươi lại bất phàm, thực lực của người tạo ra nó chắc chắn hơn ta, vì vậy truyền thừa của ta không có tác dụng với ngươi”.  

Diệp Huyên vội nói: “Tiền bối hiểu lầm rồi! Ta không tu cảnh giới nhưng cũng sẽ tham khảo cảnh giới. Nếu tiền bối giao truyền thừa lại cho ta, ta nhất định sẽ làm rạng danh nó”.  

Ông lão im lặng.  

Như đang do dự.  

Diệp Huyên bồi thêm: “Không phải ta mèo khen mèo dài đuôi, nhưng sau này tiền bối muốn tìm một siêu thiên tài cổ kim có một không hai như ta sẽ khó lắm đấy”.  

Dương Niệm Tuyết nghe vậy thì liếc xéo hắn: “Giữ chút mặt mũi lại được không?"  

Diệp Huyên: “...”  

Khóe miệng ông lão cũng giật giật. Mẹ, ông ta từng gặp qua mấy kẻ vô liêm sỉ, nhưng đến trình độ này thì là lần đầu tiên.  

Diệp Huyên: “Tiền bối nhìn ta xem, ở niên đại của người có bao nhiêu thiên tài yêu nghiệt như ta không?"