*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Niệm Tuyết cứng đờ.
Diệp Huyên tò mò hỏi: “Tỷ làm sao mà lại đánh nhau với họ?"
Dương Niệm Tuyết chớp mắt: “Ta tìm được một bí cảnh có rất nhiều bảo bối, có cả Tinh Thần Mạch nữa”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Là bao nhiêu?"
Dương Niệm Tuyết liếc hắn đầy đề phòng: “Không nhiều, một hai cái thôi”.
Diệp Huyên trừng nàng: “Chỉ một hai cái mà bọn họ phải truy sát tỷ? Điên à?"
Dương Niệm Tuyết do dự một hồi mới nói: “Mười mấy cái”.
Diệp Huyên lạnh lùng: “Rốt cuộc là bao nhiêu?"
Dương Niệm Tuyết: “Thật sự chỉ có mười mấy mà. Ta thề, dám nói dối thì cha sẽ hiện ra chém chết ta!"
Người đàn ông áo xanh: “...”
Diệp Huyên: “Tỷ không nói thật thì đệ đi đây”.
Đoạn xoay người rời đi.
Dương Niệm Tuyết biến sắc, vội vàng kéo hắn lại: “Đệ là đệ đệ ruột của ta mà!"
Diệp Huyên hờ hững: “Lỡ không phải thì sao?"
Dương Niệm Tuyết: “...”
Diệp Huyên hỏi lại: “Rốt cuộc là bao nhiêu?"
Dương Niệm Tuyết chần chừ một hồi mới nói: “Mấy trăm!"
Mấy trăm cái!
Diệp Huyên nheo mắt lại, giơ một ngón tay lên: “Chia cho dệ một nửa”.
Dương Niệm Tuyết giãy lên: “Độc ác! Quá ác!"
Diệp Huyên thờ ơ: “Vậy tỷ gọi cha đến cứu đi”.
Hắn xoay người rời đi.
Dương Niệm Tuyết vội kéo lại: “Đừng mà... Chúng ta có thể thương lượng!"
Diệp Huyên: “Có chia hay không?"
Dương Niệm Tuyết gật đầu: “Chia, ta chia!"
Diệp Huyên xòe tay ra: “Vậy chia trước rồi đệ giúp tỷ đánh”.
Dương Niệm Tuyết chần chừ.
Lão già bên kia bỗng nói: “Các hạ muốn xen vào sao?"
Diệp Huyên liếc Dương Niệm Tuyết, nói: “Không, các người cứ tiếp tục”.
Hắn xoay người rời đi.