Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8682




Nếu như đã không thể nhân từ được, hắn chọn cách giết sạch tận gốc.  

Chính vào lúc đó, Tiểu Tháp ở đằng xa bỗng quay sang nhìn Diệp Huyên, nói với vẻ giận dỗi: “Tiểu chủ, ta đã bảo ta không cần giúp đỡ rồi mà…”  

Diệp Huyên nheo hai mắt: “Hử?”  

Tiểu Tháp ở đằng xa nghe thấy thì giật mình, vội nói: “Tiểu chủ nói sao thì làm vậy…”  

Diệp Huyên nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Quay lại đây”.  

Tiểu Tháp do dự một lát rồi biến thành một tia sáng, quay về lại trước mặt Diệp Huyên.  

Tiểu Tháp khẽ nói: “Tiểu chủ, ta chỉ muốn giúp người”.  

Diệp Huyên nhìn Tiểu Tháp, nói: “Sau này có cần ta gọi ngươi là tiểu chủ không?”  

Tiểu Tháp bất giác đáp: “Thật không? Thật…”  

Nó đang nói thì như nhớ ra gì đó, vội sửa lại: “Vậy thì không hay lắm”.  

Diệp Huyên thở dài.  

Đương nhiên hắn không phải thật sự giận Tiểu Tháp, suốt chặng đường, hắn và Tiểu Tháp luôn nương tựa lẫn nhau, mặc dù thường ngày nói nói cười cười nhưng thật ra tình cảm rất sâu đậm.  

Hắn cũng phần nào hiểu được Tiểu Tháp.  

Tại sao?  

Vì trước đây hắn và Tiểu Tháp thật sự đã quá sức thê thảm.  

Đi đến đâu là bị đánh đến đó.  

Đã chịu ấm ức lâu lắm rồi!  

Bây giờ khó khăn lắm mới thay đổi được vận mệnh, sao có thể không huênh hoang chút cho được chứ?  

Thật ra bản thân hắn cũng muốn huênh hoang một chút.  

Có điều hắn đã kiềm nén lại.  

Khiêm tốn!  

Cao thủ thật sự đều khiêm tốn, phải có phong thái của một cao thủ.  

Sau khi đám Đồ Trần gia nhập, một trận đồ sát nữa lại bắt đầu.  

Đằng xa, Tiên Thương đó thấy cao thủ phía mình không phải là đối thủ của đám Đồ Trần thì vô cùng kinh ngạc, lúc này ông ta mới nhận ra, không ngờ thực lực của đám cao thủ đến từ Huyền giới này lại đáng sợ đến như vậy.  

Tiên Thương liền nói: “Xuất trận, mau…”  

Ông ta vẫn chưa dứt lời thì một thanh kiếm liền đâm thủng cổ họng hắn.  

Bụp.  

Một dòng máu tươi b ắn ra từ cổ họng Tiên Thương.  

Diệp Huyên đã ra tay.  

Có điều, hắn vẫn che giấu thực lực của mình, hơn nữa, cũng không dùng đến kiếm Thanh Huyên.  

Tiên Thương nhìn sang Diệp Huyên, dường như phát hiện ra gì đó, ánh mắt ông ta đầy vẻ kinh ngạc: “Ngươi…”  

Diệp Huyên kẹp hai ngón tay lại, quơ nhẹ qua.  

Phụt!