Nàng ta vừa quát xong, mười sáu người diệt Thần đằng sau Diệp Huyên đã xông ra. Vừa xông ra, đằng xa đã vang lên từng tiếng hét thảm!
Diệp Huyên nhìn đám Đồ Trần mà trong lòng hơi giật mình, họ chỉ là bán bộ Thánh Tâm Cảnh, nhưng sức chiến đấu lại cực kỳ kh ủng bố.
Trong Tứ Thần, ngoài Nam Vị Ương ra thì ba người còn lại cũng xông lên.
Nghiền áp!
Tuy nhân số bên Diệp Huyên không chiếm ưu thế, nhưng sức chiến đấu lại nghiền áp đám ông lão cầm gậy.
Đương nhiên, điều này cũng bình thường!
Dù sao, lần này hắn mang đến đều là người mạnh nhất Huyên giới. Mà những cao thủ do ông lão cầm gậy kia dẫn đến chắc chắn không phải đội ngũ tinh anh nhất của Tiên Đạo Quan.
Ông lão cầm gậy sửng sốt.
Mạnh vậy luôn?
Tin tức do Nam Sứ kia cung cấp sai rồi ư?
Trong lúc ông ta suy nghĩ thì bên Tiên Đạo Quan đã tổn thất mười mấy người, hơn nữa còn đang không ngừng có người ngã xuống!
Hoàn toàn không phải đối thủ!
Ông lão cầm gậy thấy vậy vội vàng hét: “Dừng tay!”
Nhưng đám Đồ Trần vẫn không dừng lại, chẳng những vậy, còn giết nhanh hơn!
Ông lão cầm gậy chợt gằn giọng quát: “Láo xược!”
Ông ta quát xong bèn xông thẳng đến chỗ Diệp Huyên.
Hiển nhiên là muốn bắt giặc bắt vua trước!
Đằng xa, Diệp Huyên nhìn ông ta im lặng không nói gì.
Đúng lúc này, bỗng có một bóng người lóe lên trước mặt Diệp Huyên. Ngay sau đó, ông lão cầm gậy đằng xa đã bị đánh bay ra mấy ngàn trượng. Mà khi ông ta vừa dừng lại đã có một tia sáng lạnh cắt ngang qua cổ họng.
Phụt!
Đầu ông ta trực tiếp bay lên cao, máu tươi phun ra như suối trông cực kỳ kinh khủng!
Trực tiếp gi3t chết!
Diệp Huyên híp mắt nhìn đằng xa, nơi đó có hai người áo đen đang cầm dao găm trong tay!
Người vừa ra tay chính là hai người áo đen kia.
Diệp Huyên nhíu mày, hai người áo đen đó hoàn toàn không phải mười sáu người đồ thần, cũng chẳng phải Tứ Thần.
Quan trọng nhất là, tuy họ không phải Thánh Tâm Cảnh nhưng lại khiến hắn cảm thấy hơi nguy hiểm.
Phải biết rằng, giờ hắn chính là Thánh Tâm Cảnh, nhưng đối phương lại có thể khiến mình cảm thấy hơi nguy hiểm...
Đằng xa, hai người áo đen cất dao găm đi rồi khom lưng chào Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhìn hai người họ hỏi: “Các ngươi là ai?”
Một người trong số đó khàn khàn đáp: “Thiên Tru, Địa Diệt!”
Thiên Tru?
Địa Diệt?