Diệp Huyên nói trong lòng: “Liên quan gì đến ngươi!”
Tiểu Tháp: “…”
Lúc này, Kỷ An Chi khẽ đẩy Diệp Huyên ra: “Tiểu Cửu đến rồi!”
Nói xong, nàng ta cầm lấy nhẫn chứa đồ trong tay Diệp Huyên rồi quay người rời đi.
Diệp Huyên quay người nhìn ra ngoài cửa, nơi đó có một cô gái đang đứng, cô gái mặc chiến giáp màu bạc, tư thế hiên ngang.
Người đến chính là Cửu công chúa Khương Cửu!
Khương Cửu cũng trưởng thành hơn trước kia rất nhiều.
Khương Cửu cười nói: “Không quấy rầy các ngươi chứ?”
Diệp Huyên cười ha hả, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Tiểu Cửu, nhiều năm không gặp, nàng đúng là càng ngày càng đẹp!”
Khương Cửu chớp chớp mắt: “Có xinh đẹp như An Chi không?”
Sắc mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Câu hỏi trí mạng!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên mở lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, Diệp Huyên nhìn Tiểu Tháp, nhíu mày: “Ngươi nói bậy gì vậy? Tiểu Cửu và An Chi đều xinh đẹp, biết không?”
Tiểu Tháp lập tức cuống lên: “Móa, tiểu chủ, ngươi…”
Diệp Huyên hơi bất mãn: “Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi là một cái tháp nát, ngươi biết cái búa!”
Nói xong, hắn dứt khoát thu lại Tiểu Tháp, sau đó tiện tay cấm ngôn Tiểu Tháp.
Tiểu Tháp: “…”
Khương Cửu nhìn Diệp Huyên: “Tháp kia nói gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Nó nói nàng rất xinh đẹp!”
Khương Cửu lườm Diệp Huyên: “Ba phải!”
Diệp Huyên mỉm cười, trong lòng thả lỏng, ải này coi như qua.
Khương Cửu thoáng nhìn Nam Li Thiên vẫn đang quỳ ngoài cửa: “Ngươi không nhận nàng ta sao?”
Diệp Huyên thoáng nhìn Nam Li Thiên, lắc đầu: “Cô gái này kiêu căng ngạo mạn, phải áp chế một chút, nếu không tương lai dễ dàng chịu thiệt!”
Khương Cửu khẽ gật đầu, lại nói: “Lần này trở về định ở bao lâu?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Chẳng mấy chốc sẽ đi!”
Khương Cửu im lặng.
Diệp Huyên đột nhiên đi đến trước mặt Khương Cửu, hắn mỉm cười: “Dẫn nàng đến một nơi!”
Khương Cửu nhìn Diệp Huyên: “Nơi nào?”
Diệp Huyên cười nói: “Nàng đến rồi sẽ biết!”
Nói xong, hắn đột nhiên nắm lấy tay Khương Cửu, sau đó hai người trực tiếp biến mất.
Xuyên qua thời không!
Trong chớp mắt, Diệp Huyên và Khương Cửu đáp xuống đất, Khương Cửu chậm rãi mở hai mắt ra, khi nhìn thấy xung quanh, nàng ấy lập tức sững sờ!
Lúc này nàng ấy và Diệp Huyên đang ở trong một biển hoa, đập vào tầm mắt là những bông hoa bí ẩn tươi đẹp, chính là kiểu nhìn không thấy được tận cùng.
Trong biển hoa có vô số bươm bướm vờn quanh, trên biển hoa cũng thi thoảng có tiên hạc lượn qua.